Quan trọng nhất là tầm nhìn trong biển rất thấp, dễ để trốn tránh hơn, không đến mức làm Bạch Nhạc lần nữa rơi vào vây công.
Không có Nhất Nguyên Trọng Thủy, Bạch Nhạc có thể cảm nhận rõ ràng hải lưu của biển, thúc người đi theo hướng đó.
Hơi suy nghĩ, Bạch Nhạc liền đoán được phương hướng hải lưu, khả năng chính là hướng để rời khỏi hải vực này, vì thế nên không chút do dự bơi theo hải lưu về phía trước.
Ước chừng qua nửa ngày, bóng đêm lần nữa phủ xuống. Lúc này, Bạch Nhạc rốt cục đã bơi theo hải lưu tới một cái đảo nhỏ.
Xa xa, Bạch Nhạc liền nhìn thấy trên đảo có một ngọn núi lửa.