Lúc này, cho dù Tiểu Bạch Long cũng bị dọa cho giật mình, trong mắt lóe lên vẻ cảnh giác, nhìn chằm chằm mọi người, trong miệng vang lên tiếng uy hiếp trầm thấp, cuối cùng nhìn vào Vân Mộng Chân.
Những người khác, Tiểu Bạch Long không để vào mắt, nhưng Vân Mộng Chân vẫn luôn làm nó kiêng kỵ vài phần.
Nó vẫn nhớ rõ, trước đây thanh bảo kiếm lợi hại trong tay Bạch Nhạc đã đưa cho Vân Mộng Chân.
Cho dù thân thể nó cường hãn như thế nào cũng không đỡ được bảo kiếm sắc bén kia.
Lạnh lùng liếc mắt nhìn mọi người, Vân Mộng Chân lãnh đạm nói: