Giờ này khắc này, Cố Khuynh Thành cũng có thể đoán được, Bạch Nhạc hẳn đã tham ngộ xong hết thảy truyền thừa kiếm đạo.
Cảnh ấy khiến trong lòng hắn phẫn hận không thôi.
Nếu không phải lãng phí mất ba tháng, hắn tự tin tất sẽ tham ngộ những mộ bia kia càng nhanh hơn Bạch Nhạc, đáng tiếc, trên đời này không có bán thuốc hối hận.
Hoạt động thân thể một cái, Bạch Nhạc nhận rõ phương vị, đi tới chỗ Vô Tự Bia, nơi bọn Giang Nhược Hư đang đứng.
- Giang tiên sinh!