Trong nháy mắt kiếm khí đánh úp tới, trên người đối phương đột nhiên xuất hiện một bóng kiếm mơ hồ, chỉ cần giơ tay lên bày ra tư thế xuất kiếm, liền chặn được tất cả kiếm khí đang đánh về phía mình.
Trong lòng Bạch Nhạc hơi giật mình, hắn lập tức phản ứng lại, trên người đối phương nhất định có bảo vật kỳ quái. Không thể so được với Thanh Vương Kiếm hay Côn Ngô kiếm, nhưng chắc chắn nó ít nhất phải là bảo vật đủ để danh chấn một phương, hơn nữa nhìn trạng thái của hắn lúc này, e rằng cũng không phải là đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông.
- Bất động như núi, kiếm khí mạnh mẽ như vậy, ngươi không phải người của Huyết Ảnh Ma Tông, ngươi là ai?
Ánh mắt Triệu Thụy dừng trên người đối phương, sắc mặt hắn ta hơi trầm xuống, lạnh giọng hỏi.
- Vô danh tiểu tốt, không cần phải nói đến. Chẳng qua chỉ là nhân vật nhỏ tới để chia một miếng bánh.