Thứ những Thanh Vân Kỵ này trung thành là thân phận phủ chủ Thanh Châu chứ không phải một mình Ngô Tuyết Tùng, lại càng không thể vì cái chết của Ngô Tuyết Tùng mà bắt bọn họ chôn theo.
Lam tiên sinh có thể chết trung với Ngô Tuyết Tùng, nhưng bọn họ thì không có điên khùng như vậy. Huống hồ chi, khoan nói những chuyện khác, sở dĩ Lam tiên sinh rơi vào kết cục tàn phế như hôm nay cũng là do hắn ta đã khởi động sát trận, khiến Thanh Châu lại lần nữa gặp nạn, bá tánh chết thảm nhiều không kể xiết. Đây đã chẳng phải là bí mật gì.
Nếu không phải vậy thì Bạch Nhạc cũng không thể thuận lợi truất quyền Lam tiên sinh rồi dễ dàng vào làm chủ Thanh Châu được.
Dạ Thần Hi cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
- Đáng chết? Cho dù bản lĩnh của Thanh Vương Bất Tử có lớn bằng trời, nhưng nếu không phải do những kẻ ngu xuẩn như các ngươi vì lòng tham mà đi vào Thanh Vương Lăng, tìm bí tàng Thanh Vương thì chẳng lẽ hắn có thể tự mình đoạt xá trọng sinh sao?