Bạch Nhạc khẽ lắc đầu, nhưng trong lòng hắn rất rõ nguyên nhân thật sự không phải do Tiêu Hành Nhất có bao nhiêu nhân từ. Lục gia bị diệt, nhưng Tiêu Hành Nhất không có mối thù khắc cốt ghi tâm như vậy, mà đa phần là hắn đang e dè sự tồn tại của mình. Dù sao đối với đệ tử chính đạo, giết ma tu đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng nếu lạm sát người bình thường thì lại là một mối e dè rất lớn.
Đương nhiên nếu ngay từ đầu Tiêu Hành Nhất biết được thủ đoạn của Bạch Nhạc ở thành Thanh Châu thì có lẽ hắn sẽ không cẩn thận kĩ càng như vậy.
- Mã Chấn Hùng, mau cút ra đây! Nợ máu phải trả bằng máu! Ngươi gây nợ máu ở Lục gia, hôm nay Tiêu mỗ ta tới Mã gia ngươi đòi công bằng!
Tiêu Hành Nhất đến trước chủ trạch, lạnh lùng quát lên một tiếng.
Trong lúc nói chuyện, một thanh niên mặc áo lam chậm rãi bước ra khỏi chủ trạch, hắn ta bễ nghễ nhìn Tiêu Hành Nhất, hỏi: