Vừa nói chuyện, Bạch Nhạc vẫn đặt bút, chỉ trong thời gian một nén nhang ngắn ngủi, đã viết xong một phong thư, sau đó để Liễu Như Tân giúp bỏ vào bao, lúc này Bạch Nhạc mới cười cười, nhìn Liễu Như Tân nói:
- Liễu sư tỷ, hiện tại ngươi cũng là cao thủ Linh Phủ Cảnh rồi, những việc vặt này không cần ép mình làm.
- Làm sao, Bạch sư đệ, bây giờ ngươi lợi hại, liền ghét bỏ ta vướng tay vướng chân sao?
Liễu Như Tân khẽ cười một chút, trêu ghẹo nói.
- Nào dám!