Huống chi ngay tại lúc đó, Vân Mộng Chân còn có thể cảm giác rất rõ ràng rằng thanh Bạch Cốt Kiếm kia giấu ngay bên trong biển máu, chỉ chờ mình lộ ra sơ hở là có thể phát động một kích chí mạng.
Nhưng vào giờ khắc này, Vân Mộng Chân căn bản không còn để ý đến chuyện suy nghĩ những điều này nữa.
Khóe mắt Vân Mộng Chân liếc về Bạch Nhạc đang chạy đến đây như bay, trong lòng nàng không khỏi dâng lên một ý niệm kiên quyết.
Đối với chuyện mình có thể sống sót được hay không, Vân Mộng Chân đã không còn ôm hi vọng nữa, bây giờ, có lẽ điều duy nhất mà nàng có thể làm chính là dốc hết toàn lực, hoàn toàn giết chết Đoạn Thiên Thương, chém nát biển máu, tạo cho Bạch Nhạc một cơ hội thoát thân.
- Đoạn Thiên Thương, nếu ngươi đã muốn chết, vậy thì ta thành toàn ngươi!