Ngô Văn Uyên hơi nhún người, đột nhiên rút ra hai đoạn Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao đã được đóng đinh vào tường thành, hắn cầm trong tay hơi áng chừng một chút, sau đó mới nhìn kỹ lại chỗ đứt gãy, con ngươi Ngô Văn Uyên không khỏi hơi co lại, đột nhiên cảm thấy may mắn vì vừa rồi mình đã không liều chết với Yến Bắc Thần.
Vết gãy trên Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao quá gọn gàng, rõ ràng là bị lưỡi kiếm trực tiếp chặt đứt, thậm chí ngay cả một chút ngăn cản cũng không làm được.
Phải biết bản thân chất liệu của Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao rất đặc thù, mặc dù chỉ là đồ giả nhưng nó có thể so sánh với thần binh, trên thế giới này, binh khí có thể nhẹ nhàng chặt đứt thần binh cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Mà có thể nằm trong tay truyền nhân của Ma Quân thì chỉ có một thứ duy nhất... Côn Ngô Kiếm.
Bản thân Yến Bắc Thần đã đủ đáng sợ, nếu lại cộng thêm sức mạnh kinh người của Côn Ngô Kiếm, thật sự có thể khinh thường tất cả thiên tài ở Duyễn Châu.