Bạch Nhạc hít sâu một hơi, rất muốn ra tay, đánh cho cái tên khốn kiếp vô liêm sỉ này nhừ đòn, nhưng lý trí lại nói cho hắn biết, hiện tại không phải thời điểm phát sinh xung đột với Vệ Phạn Dạ, trước không nói đến tột cùng Vệ Phạn Dạ có lá bài gì, mà dưới tình huống không bại lộ thân phận, hắn cũng không quá nắm chắc.
Quan trọng hơn là, bây giờ Vân Mộng Chân bên kia núi, có thể bị nguy hiểm không.
Hiện tại chuyện hắn muốn biết nhất chính là chân tướng, chứ không phải lãng phí thời gian và tinh lực, ở đây phân cao thấp với Vệ Phạn Dạ.
Nghĩ vậy, Bạch Nhạc nhất thời cười lạnh:
- Vệ Phạn Dạ, ngươi sống hay chết, không quan hệ với ta, thứ ta quan tâm là sống chết của Đạo Lăng Thánh Nữ, mệnh nàng là của ta, tuyệt không thể chết ở trong tay người khác.