- Tự nhiên ta tin tưởng điểm này, thế nhưng, hắn đã nói rõ nhằm vào ta mà đến, cứ tránh né như thế cũng không phải biện pháp! Cùng với việc lãng phí thời gian đợi hắn chỗ này, chẳng bằng ta thẳng thắn trở về, cho hắn một cái cơ hội, nói rõ ý đồ đến! Dù sao nơi đây cũng không phải là Duyện Châu, ta muốn nhìn một chút đến tột cùng hắn có thể làm ra trò gì.
Bạch Nhạc xua tay, hờ hững nói:
- Đừng quên, ta không chỉ là khách khanh Thất Tinh Tông, mà còn là phủ chủ Thanh Châu! Chỉ bằng mấy người bọn hắn, mà muốn đụng đến ta ở Thanh Châu, sợ là còn thiếu rất nhiều.
- Điều này cũng đúng!
Dương Bằng gật đầu, không khuyên gì thêm, hắn hơi trầm ngâm một chút, tiếp tục nói: