Phịch một tiếng, bả vai Trương Đạo Lăng bị ai đó nặng nề vỗ một cái, Minh Huyết giáo tổ quay ra, nhiệt tình chào hỏi, nói: "Thật trùng hợp, Trương giáo tổ, lại ngẫu nhiên gặp được ngươi ở chỗ này."
Ngẫu nhiên gặp được sao, lão Trương liếc nhìn lão ta một cái, oán thầm, ngươi vẫn luôn đi theo ta, cho rằng ta không biết sao?
“Vừa rồi hình như ta nhìn thấy Phương tiên tử, đi cùng với Vương Huyên, bọn họ đang dạo phố ở đằng trước kia. Khỏi phải nói, nam thì anh tuấn, nữ thì giống như thần nữ trong tranh, hai người ở cùng nhau lại rất xứng đôi." Minh Huyết giáo tổ cười híp mắt nói.
Sau đó, lão ta lại tỏ ra thần bí thì thầm: "Ngươi nói xem, Phương tiên tử, có phải là tức cảnh sinh tình hay không, nghĩ đến câu chuyện xưa kia, cho nên mới đến nơi này, gần gũi với Vương Huyên như vậy..."
“Sao lại nói vậy?" Trương Đạo Lăng kinh ngạc hỏi.