TRUYỆN FULL

[Dịch] Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 155: Nữ Kiếm Tiên

Thanh Mộc đàm luận với mọi người xong, trở về vừa hay nhìn thấy hắn khẽ vuốt hai khối xương cốt lai lịch không rõ kia, lập tức một trận quáng mắt, thậm chí có chút tê cả da đầu.

"Cậu không cảm thấy phát sợ sao, còn có, một hồi có phải cậu thật sự sẽ mời ra quỷ thần gì đến hay không?" Thanh Mộc thấp giọng hỏi.

Vương Huyên nói: "Lão Thanh, anh thật không biết nói chuyện, cũng đừng lại lên tiếng. Đừng nhìn hai khối xương bây giờ không hiện thần thánh, năm đó là cái gì? Một khối có thể là xương tay một vị Thiên Tiên Tử nào đó, một khối khác có thể là xương đùi một vị tiên tử nào đó."

Thanh Mộc liếc xéo hắn, nói: "Cậu sờ như thế, có phải bất kính đối với hai vị tiên tử hay không?"

Vương Huyên nghe hắn vừa nói như vậy, thật đúng là không tốt hạ thủ, tranh thủ thời gian phất tay, nói: "Đi, cứu lão Trần!"

Một đêm này nhất định không ngủ, mọi người đồng tâm hiệp lực hoạt động cứu mạng bắt đầu!

Trong đại sảnh, lão Trần rất an ổn, bốn phía bày đầy hoa tươi, nằm ở trên giường không nhúc nhích. Mặc kệ có hữu dụng hay không, các loại cổ vật bày đầy gian phòng, trong đó Tùy Hầu Châu bị đặt ở đỉnh đầu lão Trần, lấy chí bảo tường hòa này hộ mệnh.

Mọi người xếp hàng có thứ tự vào sân, có người lệ rơi, có người khóc ròng, nhìn rất giống là mở lễ truy điệu sớm tiễn đưa lão Trần.

Thanh Mộc rất dụng tâm, vẫn luôn ở nơi đó nhảy vu vũ, mồ hôi cũng xuất hiện.

Rốt cục đến lượt Vương Huyên vào sân, nhìn lão Trần nằm ở nơi đó, hắn rất có cảm khái, làm người hộ đạo như hắn thật không dễ dàng, cuối cùng bất hiển sơn bất lộ thủy tiếp cận chính chủ.

Đến tột cùng nên vận dụng khối kỳ vật nào trước đây? Vương Huyên chần chờ một chút, bởi vì, tính tình Liệt Tiên cũng không giống nhau, chẳng may đi lên lại gặp gỡ một vị quá hung dự thì để hắn cũng có áp lực.

Cuối cùng, hắn quyết định bắt đầu từ khối xương cốt bị sét đánh qua cháy đen kia, dù sao nó đến từ một tòa đạo quán nhỏ, bên trong cốt chất lại là màu vàng, tường hòa mà thánh khiết.

Song khi hắn dùng sức bóp, muốn mở một cái khe, thả ra nồng đậm nhân tố thần bí, kết quả làm sao cũng bóp không ra, cứng rắn quá mức.

Đây thật là chuyện xảy ra ngoài ý muốn!

Vương Huyên liếc nhìn trường kiếm màu đen bên người lão Trần, thứ này tuyệt đối là cổ vật thần bí có lai lịch lớn, hắn liền lấy tới dùng, xoẹt một tiếng, quả nhiên rất sắc bén, ở trên hắc cốt vạch ra một vết tích mơ hồ.

Lỗ hổng không cần quá sâu như vậy đã đủ rồi!

Trong nháy mắt, nồng đậm vật chất thần bí mãnh liệt tràn ra, cũng với Nội Cảnh Địa mở rộng, người khác nhìn không đến, trông không thấy, nhưng Vương Huyên lập tức phát hiện hư tịch chi địa.

Đồng thời, hắn cũng nhìn thấy một đạo kiếm quang sáng chói phá vỡ cả phiến thiên địa, một vị tuyệt đại mỹ nhân ngang qua trời cao, như Thiên Ngoại Phi Tiên chói lọi với thần thánh!

Cảnh tượng kia rất đẹp, một vị nữ Kiếm Tiên đứng lơ lửng trên không, tay áo phần phật, ở nơi u tĩnh kia càng lộ ra vẻ siêu phàm thoát tục, xuất trần thế ngoại.

"Lão Trần, mau ra đây nhìn Thiên Tiên, tôi đã nói qua, muốn đưa ông Thần Phật đầy trời, lịch đại đại ma, hiện tại một vị Trích Tiên Tử đang ở trước mắt, ông còn không tỉnh lại ư?"

Vương Huyên gọi hàng, không biết vì sao trong lòng của hắn không chắc, bởi vậy chào hỏi lão Trần, hi vọng ông ta theo tới.

Nhưng mà, phía sau hắn hoàn toàn yên tĩnh, lão Trần không có bất kỳ lời đáp lại nào.

"Lão Trần, ông sẽ không giả hôn mê chứ? Không cần sợ, đi với tôi đi."

Trong quá trình này, Thanh Mộc vẫn đang nhảy vu vũ, không phát giác gì, anh ta chỉ thấy Vương Huyên yên tĩnh, ngồi xếp bằng ở chỗ kia không có tiếng động.

Vương Huyên phát hiện, lúc mình đang vận chuyển căn pháp Tiên Tần phương sĩ, trong bất tri bất giác, không ngờ đặt chân vào trong Nội Cảnh Địa, ngăn cách với hiện thế.

Hắn vững tin, chính mình còn không chủ động đặt chân, làm sao lại tiến đến rồi?

Bốn phía yên tĩnh, Nội Cảnh Địa u ám, trong lúc vô thanh vô tức, giống như có sương lớn đang khuếch trương, hắn bị sương mù này cuốn vào?

Hắn sẵn sàng đón quân địch, bởi vì lần này không giống với dĩ vãng, khắp nơi lộ ra vẻ dị thường, hắn lại có loại cảm giác hãi hùng khiếp vía.

Vùng đất này lờ mờ, trên bầu trời vương xuống quang vũ, nơi đó là chỗ xán lạn duy nhất.

Vương Huyên ngẩng đầu nhìn về phía nữ Kiếm Tiên, mặc dù cách rất xa nhau, nhưng ở trong Nội Cảnh Địa tất cả đều dựa vào cảm giác tinh thần, hắn có thể thấy rõ gương mặt nàng.

Nữ Kiếm Tiên nhìn không đến 20 tuổi, số tuổi thật sự không rõ, tối thiểu nhất bề ngoài nhìn không vượt quá tưởng tượng, không minh mà chói lọi.

Vương Huyên trầm tĩnh lại, nhìn nàng chằm chằm.

Nữ Kiếm Tiên xác thực cực kỳ mỹ lệ, nhưng xuất chúng nhất tất nhiên là loại khí chất xuất trần kia, dường như không thuộc về nhân gian, kinh diễm không gì sánh được, lập tức hấp dẫn ánh mắt người.

Vương Huyên đứng tại chỗ không động, như có điều suy nghĩ.

Hắn cảm thấy, chuyện này với người hiện đại là ước mơ có quan hệ đối với cổ đại truyền thuyết thần thoại, cho tới nay mọi người đều hướng tới Kiếm Tiên, từ tâm lý bản thân đã có chỗ ám chỉ, cho nên bắt đầu thấy kinh ngạc là Thiên Nhân.