Mấu chốt nhất chính là, lão Trần cho là khí chất của Bồ Tát Quyền tương xứng với mình, học rất có lợi, không thương tổn đến ngũ tạng.
Vương Huyên oán thầm, lão Trần cũng thật không ngại nói như vậy, chỗ nào giống Bồ Tát từ bi? Đây là sự khinh nhờn cùng công kích mãnh liệt nhất đối với các bậc tiền bối.
Thời gian trôi mau, trước sau đã trôi qua hai mươi năm, trong Nội Cảnh Địa rất kỳ dị, Vương Huyên cũng không cảm giác được mình già yếu, lúc tinh thần mỏi mệt, tinh thần được nhân tố thần bí bổ sung, sẽ lần nữa sáng láng.
Đây là một lần yên tĩnh khó được, mà thời gian tiếp tục dài như vậy, Vương Huyên khó khăn luyện thành hình chạm khắc thứ hai trên năm khối trong kim thư.
Trong quá trình này, ngũ tạng hắn đã từng không ngừng bị thương, nhưng ở trong Nội Cảnh Địa được vật chất thần bí tẩm bổ, thương thế lại không ngừng được chữa trị, hắn mạnh mẽ sống qua, luyện thành thức thứ hai trong kim thư.
Lúc này không giống ngày xưa, cảnh giới của hắn cao hơn so trước kia, có thể càng thâm nhập lĩnh ngộ đồ vật trên kim thư ghi lại, luyện thành thức thứ hai xem như nước chảy thành sông.
Lão Trần thỉnh thoảng giảng cổ, thỉnh thoảng sẽ xoa đầu con mèo kia một chút, trôi qua cũng tiêu sái, ông ta luyện Bồ Tát Quyền cũng có được hỏa hầu nhất định.
"Lão Trần, dựa theo lý giải của ông, tốc độ thời gian của nơi này kỳ thật giống như bên ngoài sao?" Vương Huyên hỏi, sau đó đi qua, cũng âu yếm mèo, dùng sức vuốt vuốt đầu của nó.
Con mèo kia giống như đang meo gọi, nhưng vẫn im ắng như cũ, qua nhiều năm như vậy nó vẫn luôn lắng nghe lão Trần giảng cổ.
Nhưng lần này lão Trần giảng chậm, sau khi tu hành một thời gian ngắn mới có thể giảng một đoạn cho nó, rốt cục nói đến chiến hạm hiện đại, sau khi thực sự không có gì đáng nói, ông ta bắt đầu biên soạn tương lai.
Lão Trần nói: "Không phải vấn đề tốc độ thời gian, kỳ thật chúng ta không ngốc nhiều năm như vậy, tôi cảm thấy là tư duy cảm giác cùng nhục thân của chúng ta ở vào trong một loại trạng thái sinh động, cùng đặc thù nhất. Tinh thần, nhục thân của chúng ta, ở dưới loại tình huống này cực độ sinh động, theo chúng ta tu hành tấn mãnh dị biến. Là các loại tư duy cảm giác của chúng ta, trở nên nhanh siêu cấp, cho nên coi như thời gian trở nên chậm."
Ông ta nói tiếp: "Giống như là con người có thể ở trong vạn linh tranh giành chiến thắng, vốn dĩ cùng mãnh thú làm bạn là địch, cũng không cao minh ra bao nhiêu, nhưng đến sau này có vài người đặc thù dị biến, cho nên thắng được chủng tộc khác, con người ở thời kỳ lịch sử nào đó đột nhiên quật khởi, mà trong lịch sử tìm không thấy giai đoạn quá độ đó, chính là như vậy."
Vương Huyên gật đầu, nói: "Có đạo lý, nhưng nếu như giải thích ở bên ngoài một phút đồng hồ, Nội Cảnh Địa mấy năm trôi qua thì cũng giống vậy, hai loại giải thích không có gì xung đột. Tinh thần của chúng ta không già, là bởi vì vật chất thần bí đang tẩm bổ. Mà ở chỗ này tinh thần ở vào trong trạng thái tuyệt đối tĩnh mịch cùng tỉnh táo cực hạn, trừ mục tiêu cố định tu hành ra, suy nghĩ khác đều sẽ bị từ từ quét dọn. Cho nên như trẻ sơ sinh tinh khiết luyện căn pháp Tiên Tần phương sĩ, các loại thể thuật, cường đại bản thân, mà lần nữa được bí dược tẩm bổ, tất nhiên không yếu không già."
Lão Trần cũng gật đầu, hai loại thuyết pháp này đều có thể giải thích thông.
"Con mèo nhỏ, ngươi cho rằng là loại nào?" Vương Huyên lại âu yếm hỏi nó.
Mèo hoa nhỏ nhe răng, giơ vuốt, dữ dằn.
Vương Huyên vỗ vỗ đầu của nó, trực tiếp cách xa một chút, lại nói: "Lão Trần, phụ tá ban ngành liên quan đang cùng ba ông già gặp mặt, sẽ không phải đang suy nghĩ vấn đề sau khi ông chết chứ. Còn nữa, hình như tôi đang bị để mắt tới, lần này sau khi rời khỏi đây ông phải giúp tôi an bài thoả đáng đấy."
Lão Trần nói: "Trước mắt, thân phận của cậu sẽ không bại lộ, Thanh Mộc rất cẩn thận, lúc cậu đi Thông Lĩnh lấy tên Vương Tiêu, nó đã tìm người làm mặt nạ mô phỏng chân thật chính cậu, bố trí ở lại An thành."
Vương Huyên thở dài: "Lão Thanh là người tốt, tốt hơn nhiều so với ông!" Sau đó, hắn suy nghĩ, nói: "Ngay cả ông cũng tiến đến đây, không có lý do gì tôi không chiếu cố lão Thanh một chút nhỉ."
Sau đó, Vương Huyên quay người đi ra phía ngoài.
"Đi nhanh về nhanh." Lão Trần khẩn trương.
...
Vẻ mặt Thanh Mộc ngây ngốc, khi anh ta chân chính nhìn thấy Nội Cảnh Địa, đơn giản không dám tin vào hai mắt của mình, bên ngoài hiện thế vậy mà thật sự còn có một thế giới khác sao?
Hiện tại anh ta mới dần dần lý giải các loại "Tiếng lóng" mà sư phụ cùng Vương Huyên nói, không phải không hợp thói thường như vậy.
Lần này, Vương Huyên thật suýt mệt chết, không phải khoa trương, hắn cảm thấy đưa hai người tiến vào cùng một Nội Cảnh Địa là cực hạn tử vong của hắn.
Hắn nằm sấp ở trong Nội Cảnh Địa, miệng lớn hô hấp, tham lam nuốt vật chất thần bí, bổ sung mỏi mệt đến muốn sụp đổ tinh thần.