Vương Huyên có chút tán thành quan điểm của lão Trần, tốc độ thời gian ở Nội Cảnh Địa trôi qua đồng nhất với bên ngoài, có lẽ thật sự chỉ là tinh thần tư duy siêu việt cực hạn, ở vào thời khắc không minh đặc thù, nhục thân thay cũ đổi mới mãnh liệt doạ người, các loại telomere cũng dị biến theo.
Sau khi đi ra khỏi Nội Cảnh Địa, tinh thần hắn sáng láng, không có một chút cảm giác tang thương trải qua năm tháng trùng kích nào, tương phản tâm thần càng yên tĩnh. Dù cho có nhân tố thần bí bổ sung, nhưng nếu như thật sống lâu mấy chục năm, tinh thần cũng vẫn không thể tránh khỏi sẽ có dấu hiệu của sự già yếu.
Trang viên vùng ngoại ô rất lớn, Vương Huyên dạo bước ở dưới đêm trăng, nhìn hồ nước cỏ lau mọc thành bụi, phản chiếu trăng sao, lại nhìn về phía thành thị càng xa hơn trên đường chân trời đèn đuốc sáng trưng, hắn càng phát giác được thế giới chân thực, không đáp đắm chìm ở trong suy nghĩ về Nội Cảnh Địa, hắn cảm ứng nắm chặt cơ hội hiện thế.
Bất kể là phong thái động lòng người, nữ Yêu Tiên mặc hồng y tuyệt thế thực lực kinh khủng, hay là nữ Kiếm Tiên kiêu ngạo không dính khói lửa trần gian, các nàng hình như đều muốn tiếp cận hiện thế.
Vương Huyên có thể cảm giác được mấy phần cảm xúc của các nàng, Liệt Tiên đều như vậy, hắn đang sống ở trong hiện thế, có lý do gì không quấn chặt tất cả hiện hữu, hắn muốn ở hiện thế thăm dò dọc theo con đường cựu thuật.
Sau khi trở lại phòng, rất nhanh hắn đã chìm vào sâu trong giấc ngủ, chất lượng cực cao, nhưng mà một đêm này lại có thật nhiều người không ngủ được.
Bởi vì, bọn họ xem chừng lão Trần sẽ không qua được đêm này, tính toán thời gian cũng không còn nhiều lắm.
Sáng sớm, mọi người rời giường thật sớm, giống như rất có ăn ý, đều mặc lấy quần áo màu đậm, lấy màu đen làm chủ, sắc mặt nghiêm túc, biểu lộ thâm trầm.
Rất nhiều người cảm thấy, y theo bệnh tình của lão Trần, thật không sai biệt lắm, hẳn là muốn báo tang.
Cũng chỉ có Vương Huyên có tâm tư đi đến phòng ăn để ăn buffet điểm tâm, còn hết sức chuyên chú, khẩu vị rất lớn. Những người khác không quan tâm, âm thầm nói nhỏ.
Mới vừa buổi sáng, Vương Huyên nhìn thấy tất cả mọi người đều ăn nói có ý tứ, biểu lộ nghiêm túc. Hắn hoàn toàn không còn gì để nói, đây là sớm tiến vào trạng thái, chuẩn bị "Họp" à!
Trong lúc đó, hắn thấy được Đại Ngô, quả nhiên một thân đen, màu da càng có vẻ trắng nõn, mà đường cong trập trùng dưới trang phục màu đen nghiêm túc lại lộ ra vẻ rất kinh diễm.
Lão Ngô cũng tới, không ngừng thở dài, khi nhìn thấy Thanh Mộc, im ắng đi qua vỗ vỗ đầu vai của anh ta, nhưng cuối cùng không nói ra hai chữ nén bi thương.
Vẻ mặt Thanh Mộc đờ đẫn, anh ta thật không biết nói cái gì, nhưng người ngoài xem ra, đây là lòng có bi thương, sắc mặt như tro tàn.
Lão Ngô sâu kín nói: "Tôi đã sớm liên hệ với cao tăng cổ tháp ngàn năm bên ngoài An thành kia, phái xe đi đón người, đoán chừng một hồi sẽ tới, tùy thời chờ ở ngoài trang viên."
Ông ta biểu thị muốn tận một phần lực, ngay cả tăng nhân Phổ Pháp tự cũng đã mời tốt, quay đầu lại nơi này làm pháp sự, siêu độ giúp lão Trần.
Sau khi Thanh Mộc nghe được, bị sặc ngụm nước mình vừa uống, kịch liệt ho khan, nước mắt cũng nhanh chảy ra, còn có thể nói gì? Tranh thủ thời gian lại uống một ngụm nước ép xuống một chút.
Buổi sáng, trong phòng bệnh lão Trần truyền đến tiếng kinh hô, bởi vì ông ta gần như hấp hối, mạch đập suy yếu gần như không còn, dẫn đến nhân viên y tế luống cuống tay chân, đồng thời âm thầm phát tin tức với bên ngoài là bệnh nhân sắp không qua khỏi.
Trong lúc nhất thời, đại biểu các phe cấp tốc chạy đến, ngoài trang viên đậu đầy xe, sân bay cũng có thật nhiều phi thuyền loại nhỏ, không ít nhân vật có mặt mũi đều đến.
Nhân vật số hai Ban ngành liên quan tự mình tìm đến, cùng một vài ông lớn thân phận rất cao vội vàng xuất hiện, cùng tiến vào gian phòng của lão Trần.
Về phần những người khác, lít nha lít nhít, mặc áo đen, đều đứng ở trong ngoài viện, từ nam đến nữ, từ già đến trẻ, trên mặt tất cả đều bi thương, bởi vì có người đang quay phim, ghi chép lại cảnh này, sẽ phát ra tin tức đối với bên ngoài.
Vương Huyên oán thầm, lão Trần quá độc ác, đây là trả thù trần trụi. Từ khi biết được một đám người sớm chạy đến chuẩn bị "Họp" cho ông ta, lão đồng sự đã chuẩn bị "Trả thù xã hội", những người này có một người tính một người, đều được ông ta ghi tạc trên sách nhỏ.
Quả nhiên, để một đám nhân vật lớn cùng đại biểu các phe đợi cho tới trưa, lão Trần lại tự mình hô hô ngủ thiếp đi.
Có vài ông lão thân phận địa vị rất cao mà tuổi tác còn rất lớn, sau khi nhịn cho tới trưa, thắt lưng đau lợi hại, cuối cùng được người đỡ ra khỏi phòng bệnh.
Về phần người đứng ở bên ngoài, chân cũng đứng đến tê, không ngừng nhìn quanh vào trong, không phải sáng sớm bác sĩ đã nói người sắp không qua khỏi sao? Làm sao đợi cho tới trưa còn không có chuyện gì!
Giữa trưa, mặt mọi người không biểu tình, rút lui có thứ tự.
Hơn chín giờ đêm, lão Trần ngủ một ngày thật sự là không ngủ được nữa, bắt đầu hấp hối liên tục, một lần tắt thở năm phút đồng hồ, không còn hô hấp, sau khi cấp cứu, hơi thở cũng mong manh, hô hấp lúc đứt lúc liền, sắc mặt như là giấy dầu, nhìn như là nửa người chết.
Nhân viên y tế tranh thủ thời gian thông tri các phương, cảm thấy lần này cũng không có vấn đề, muốn nhìn một lần cuối thì nên tranh thủ thời gian tới đi.
Một đám người lần lượt tới, sau đó đợi đến khi trời vừa rạng sáng mặt cũng không thay đổi rời đi.
Ngày kế tiếp, trời còn chưa sáng, nhân viên y tế nhìn thấy lão Trần lại hấp hối, nhưng lần này không dám phát tin tức, một phen cứu giúp vô hiệu, chờ nửa giờ sau ông ta tắt thở, liên tục xác định không còn hít thở, lúc này mới tranh thủ thời gian phát tin tức ra.
Không biết vì sao, bọn họ đều như trút được gánh nặng, thở dài ra một hơi, trước đây đặc biệt muốn cứu bệnh nhân sống lại, nhưng lần này tiếp nhận áp lực quá lớn, bọn họ rất hi vọng lão Trần thanh thản mà đi nhanh lên!