Vẻ mặt lão Trần vô cùng nghiêm túc, ông cảm thấy vấn đề vô cùng nghiêm trọng, ông cần tìm người cẩn thận thăm dò những chuyện này.
Vương Huyên nói: "Lão Trần, hay ông đặt vé tàu cho tôi trước đi, tôi cảm thấy đây là thời gian lên đường tương đối tốt. Mặt khác ông nói cho tôi nghe một chút về Cựu thuật thời cổ đại đi, chắc trong vòng hai năm tôi không về được."
Lão Trần yên lặng, Vương Giáo Tổ nói hồi lâu vẫn muốn chạy trốn sao? Những lời nói phóng khoáng kia chỉ là lời kịch thôi à?
Cuối cùng, ông ta khẽ gật đầu, nói: "Sở dĩ trước kia tôi không muốn nói với cậu về những cấp độ cảnh giới ở thời cổ đại là sợ hạn chế con đường của cậu, tôi cảm thấy con đường đi của Cựu thuật cổ đại rất phức tạp, có chút vấn đề. Từ thời đại phương sĩ Tiên Tần cho đến Đạo giáo thời kỳ đầu, phương pháp tu hành không ngừng biến hóa, mặt khác Đạo giáo ở thời trung hậu kỳ lại thay đổi. Tôi cảm thấy trong đó có chuyện đáng sợ xảy ra, một số người có danh tiếng cuối cùng có thể đã xảy ra chuyện."
Vương Huyên nghe đến đó, sắc mặt lập tức thay đổi, vội hỏi: "Lão Trần, có phải ông cảm thấy theo hướng này đã phát giác được một vài vấn đề về người Vũ Hóa. Những gì tôi vừa mới nói cũng như cục diện nguy hiểm mà cổ nhân đặt ra có phải sẽ tìm được đáp án từ Cựu thuật này không ? Ông nói đi!"