Lão Trần thò đầu ra ngoài cửa sổ, vẫn như trước cái gì cũng không nhìn thấy, ngược lại còn bị nước mưa rơi xuống trên cành cây của một gốc cây đại thụ bị gió thu thổi tới làm cho mặt mũi ướt nhẹp.
Thanh Mộc đi vào trong viện, tay cầm kính viễn vọng công suất cao cẩn thận quan sát, cuối cùng chỉ nhìn thấy hai con quạ vỗ cánh, ở trên cao bay đi xa.
"Nhìn kỹ chưa, thật sự có gì đó sao?!" Ánh mắt lão Trần có chút không đúng, giống như mắt mèo ở trong đêm tối phát ra ánh sáng xanh lét, một tay kéo Vương Huyên vào trong phòng, vẻ mặt vừa kích động vừa nôn nóng.
"Thực sự có một đoàn kim quang nhàn nhạt, chìm nổi giữa tầng mây." Vương Huyên cầm kính viễn vọng trong tay, kết quả phát hiện không có gì khác biệt, vẫn rất mông lung.
Thanh Mộc muốn điều khiển phi thuyền nhỏ bay lên không trung, nhưng bị lão Trần ngăn lại.