Chung Thành ánh mắt nóng rực, trên mặt xuất hiện một loại ánh sáng rực rỡ như ngộ được chân đạo, nói: "Anh Vương, hôm nay anh làm cho em bội phục từ sâu trong đáy lòng, hiện tại xem ra, anh hơn hai mươi tuổi đã có thể trở thành Tông Sư, quả nhiên có đạo lý."
Vương Huyên âm thầm oán thầm: Người trẻ tuổi muốn câu Vương Giáo Tổ? Còn non và xanh lắm, tùy tiện nói cho cậu một chút tâm đắc, liền có thể câu ngược lại.
"Anh Vương, anh còn muốn xem loại kinh văn ngày hôm qua không?" Chung Thành nhỏ giọng hỏi.
"Đúng, tôi cảm thấy bộ kinh văn kia không tồi, rất hợp với khẩu vị của tôi." Vương Huyên gật đầu, hắn thật lòng muốn xem kinh thư hoàn chỉnh của Trần Đoàn.
Chung Thành gật đầu, nói: "Anh có mang theo điện thoại di động không? Chúng ta thêm tín hiệu thâm không của nhau, sau này em truyền cho anh."