Đi thêm chừng mười dặm, Vương Huyên thật sự tìm thấy mấy đội viên của đội thám hiểm, bọn họ trốn ở trong vũng bùn ở đầm lầy, chỉ để chừa cái đầu để thở.
Nếu như không phải tinh thần lực của Vương Huyên đã viên mãn, chỉ e rằng trong đêm đen mịt mù của đầm lầy sẽ không nhận ra họ.
"Ra đây đi, người Tần gia đi rồi." Vương Huyên mở miệng.
"Anh. . ." Trịnh Duệ bị giật mình, thiếu chút nữa hét toáng lên, quay đầu lại thấy Vương Huyên, thiếu chút nữa ăn nguyên một miệng bùn, vô cùng khiếp sợ.
Anh ta tận mắt nhìn thấy Vương Huyên nhảy lên cứu Triệu Thanh Hạm, cũng bị quái vật cắp đi mất, sao bây giờ lại xuất hiện trước mặt anh ta được? Chẳng lẽ anh ta cũng chết rồi, hai người hội ngộ ở Âm tào địa phủ?