Cho dù là đêm khuya, ở đây vẫn rất náo nhiệt, bọn họ đều cảm thấy mừng rỡ vì may mắn sống sót sau tai nạn.
Cũng có người không chống đỡ nổi nữa mà bật khóc, khóc cho chiến hữu đồng đội, khóc cho người thân đã mãi mãi không thể trở về.
Chu Vân không nhịn được mà thở dài, quan hệ của Ngô gia và Chu gia cũng không tệ, bây giờ Ngô Nhân đã chết, khi về tân tinh, anh cũng khó ăn nói với Ngô gia.
Cái mặt anh ta như cái bị, vẫn lên tiếng cảm ơn Vương Huyên đã hỗ trợ, mặc dù người đã chết, nhưng ở một nơi nguy hiểm như Mật Địa, lại còn là ban đêm, đồng ý đi hỗ trợ tìm người đã là đại ơn rồi.
"Vương huynh đệ, ơn tình lần này tôi nhớ kĩ, khi về Tân Tinh, có chuyện gì cứ liên hệ với tôi!" Chu Vân trịnh trọng nói.