Ánh trăng như nước, biển xanh yên ả.
Trên thuyền trúc màu vàng, người lái đò quay đầu lại, trong áo tơi đen kịt, gương mặt mơ hồ hiện lên, lẳng lặng nhìn về phía Vương Huyên.
Mấy trăm năm không có người lên thuyền, hôm nay rốt cục cũng có người tới, làm ra việc... khiến cho người lái đò cũng phải xuất thần, đây là thời đại gì, người thời nay đều như vậy sao?
"Tiền bối, tôi chỉ là phàm nhân, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Liệt Tiên khổ sở giãy dụa cầu sinh đã đủ đáng thương rồi, người vẫn là nên nhanh chóng thả tôi đi thôi." Vương Huyên thì thầm.
Thấy hắn khiêm tốn như vậy, nghiêm túc mà lại chăm chú, vẻ mặt thành khẩn, người lái đò có chút cảm khái, phàm nhân làm cho một vị Yêu Tiên chịu thiệt cũng coi như có thể, nhưng đây là điển hình ăn sạch còn muốn chạy trốn sao?