Đạo tràng ngày xưa, đã sớm hoang phế, hết thảy đều là vết tích lịch sử hỗn loạn, để hắn ta thở dài, đã bao nhiêu năm? Hơn hai nghìn năm trôi qua, ngày xưa người trong hồng trần đều không còn được gặp lại.
Hắn ta có chút xuất thần, năm đó trên ngọn núi lớn này, những đứa trẻ cùng nhau học nghệ lớn lên kia, những sư huynh sư đệ kia, những lão giả cao tuổi kia, đều tiêu tán trong năm tháng, ngay cả mộ phần bọn họ cũng không tìm được.
Trong nhất thời, hắn ta ngổn ngang trăm mối cảm xúc, rất nhiều năm không có loại cảm xúc này, vị sư tỷ thân thiết kia từng rơi lệ đưa hắn ta đi xa, nhìn hắn ta rời khỏi sơn môn.
Chờ trước khi hắn ta thành tiên trở về một lần cuối cùng, khi độ kiếp ở trong núi này, nàng ấy sớm đã chết già rồi. Hiện tại hắn ta lại tới, trước mắt bất chợt hiện ra khuôn mặt sống động của nàng ấy, hơn hai nghìn năm, vẫn nhớ kỹ.
"Không thành tiên, hết thảy đều thành mây khói, hóa thành bụi bặm. Thành tiên lại nghĩ đến thoát đi, đại mạc dập tắt, vạn vật đều suy vong, đáng thương, đáng tiếc, thật đáng buồn."