Phía xa, còn có một bóng dáng cao ngất, tỏa ra hơi thở đáng sợ, đó là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc dù trông có vẻ trầm tĩnh, nhưng sau trong đáy mắt lại có một tia điên cuồng.
Hắn ta là Kỳ Liên Đạo, con trai của yêu tổ, hắn ta nở nụ cười, trực tiếp chào hỏi, nói: "Đạo hữu, ngươi và ta có duyên, cảm ơn ngươi đã mang tổ khí gia truyền - Trảm Thần kỳ, tới nơi này, tự đáy lòng ta rất cảm ơn!"
Hắn ta nho nhã lễ độ, không nổi điên, ôm quyền với Vương Huyên, hơn nữa còn hơi khom người.
“Có biến!” Trong lòng Vương Huyên nhảy dựng, bởi vì, lúc này Trảm Thần kỳ trên người hắn lại hơi run lên một chút, là thứ gì khiến nó hứng thú?
Vương Huyên đứng trên đường phố cổ xưa, trong thành phố này chỉ có hắn và thiếu nữ mặt tròn là người sống, những yêu ma, và đời sau của liệt tiên khác đều đang đung đưa theo gió, treo trên các tòa nhà, trừng mắt, đầu lưỡi thè ra toàn bộ, chết khá mất thể diện.