“Không phải cô đưa cô ta cho tôi sao? Tôi cảm thấy, có giữ cô ta lại thì cũng chỉ có thể trở thành đối thủ." Vương Huyên kinh ngạc.
Đồng thời, trong lòng hắn cũng không coi trọng, cao thủ gần tuyệt thế thì sao, chỉ cần là kẻ địch, thì hắn cũng muốn chém như thường.
Hơn nữa, bây giờ hắn còn quan tâm đến những chuyện này sao? Ngay cả con ruột của Yêu Tổ hắn cũng đã chém rất nhiều đao, một khi là kẻ địch, sao còn có thể quan tâm đến lai lịch của bọn họ làm gì.
Chu Thanh Hoàng đưa tay vuốt cái trán trắng nõn của nàng ta, cảm thấy lời nói của hắn rất vô lý.
"Hơn nữa, tôi cảm thấy người như Chu tiểu thư tốt hơn nhiều, đoan trang, ôn hòa, xinh đẹp, có tri thức lễ độ, không phải mạnh hơn cô ta vừa đi đến đã muốn ra tay với tôi gấp trăm lần sao?"