Đại chiến trên bờ kết thúc, Phương Vũ Trúc một tay cầm Trảm Thần Kỳ, mặc dù ngày thường nàng luôn nở nụ cười, nhưng hôm nay khí chất của nàng rất lạnh lùng, nàng nhẹ nhàng run lên, máu trên mặt cờ rơi xuống váy dài trắng bạc của nàng, vẫn có sát khí nhàn nhạt.
Dưới đáy biển, Vương Huyên cũng dừng cuộc chém giết lại, nhìn chung, hắn giết rất nhẹ nhàng và vui vẻ, rất thoải mái. Cái gì mà Cự Long, Bạch Mao A Tam, Lục Bì Thần Tiêu, Vu Thần Vương, khi chiến đấu với bọn họ, mặc dù khiến cho toàn thân hắn đầy vết thương, nhưng lại có thể xả ra phẫn nộ trong lòng, điều quan trọng nhất là, hắn có thể mượn những nhân vật này để rèn luyện bản thân, hiệu quả rất rõ ràng.
Cuộc chiến dưới đáy biển, đã mở ra một cánh cửa sổ mới cho hắn, nhìn thấy thế giới xa hơn, hắn biết tiếp theo mình nên đi n·h·ư thế nào, làm thế nào để tăng tiến.
Sau đó, mọi người thật sự đều bình tĩnh ở cùng với nhau, đều có ý lảng tránh, lại vào trong biển ánh sáng để tìm kiếm cơ duyên. Ngay cả Phương Vũ Trúc cũng chia ra một hóa thân, tẩy sạch các quy tắc bên trong, đi vào đại dương mênh mông.
Hai ngày sau, biển ánh sáng siêu phàm trở nên mơ hồ, dần ảm đạm, sắp biến mất trong hư không, bầu trời sao không còn sáng ngời, đại dương mênh mông đang rút đi.