"Lão Trần, từ sau khi gặp ông, tôi đã biết ông chính là một cái bẫy!" Hắn ngửa mặt lên trời thở dài.
Rất nhanh, hắn lại nhắc nhở Thanh Mộc, nói: "Đúng rồi, còn có Tùy Hầu Châu, đến lúc đó anh cũng phải lấy tới đây trước, đặt ở bên cạnh sư phụ anh, dùng điểm nổi tiếng nhất ở thời đại cũ làm bảo vật hộ mệnh."
Vương Huyên thở dài, lui sang một bên.
Hắn đi tới đi lui, trong lòng không yên, thở ngắn than dài: "Lão Trần, từ sau khi ông xuất hiện, tôi liền gặp đủ thứ rắc rối, bị ông giày vò suốt đường, không thể không đưa cho ông nữ phương sĩ, đưa cho ông thần tăng, cái gì cũng cho ông, hiện tại lại bị ông kéo vào vòng xoáy không thể đoán trước nữa!"
Thanh Mộc đi cầu xin sự trợ giúp, vận dụng hết tất cả mọi phương pháp và quan hệ, vơ vét hết các loại cổ vật, nói là phải lấy Chúc Do, Cổ Vu các loại phương pháp bí mật để thử tục mệnh vì lão Trần.
Sau khi anh ta trở về, vừa vặn nghe được Vương Huyên đang lẩm bẩm, nhất thời nói không nên lời, ai đồng ý cho cậu ta đưa quỷ tăng đến trên người mình chứ?!
"Sư phụ anh đồng ý!" Vương Huyên tự tin đáp lại.
Thanh Mộc vốn định phản bác, nhưng mà ngẫm lại, dường như thật sự có chuyện như vậy, người khác vô cùng sợ hãi, sư phụ anh ta lại... vô cùng nguyện ý!
"Có biện pháp nào để cứu lão Trần không vậy?" Ngô Thành Lâm lại gần.
Vương Huyên lập tức nói: "Lão Thanh vừa rồi đã đi xin ý kiến của một vị tiền bối, nói cần đồ cổ quý hiếm, ví dụ như Kim Sắc Trúc Giản thời Tiên Tần, thì có thể cứu người."
Lão Ngô không để ý tới hắn, nhìn về phía Thanh Mộc.
Thanh Mộc than thở, nói: "Vừa rồi tôi có liên lạc qua điện thoại, vị tiền bối kia đúng thật là có nói như vậy, bảo rằng cần những bảo vật có liên quan đến Liệt Tiên."
Vương Huyên đi tới cạnh Đại Ngô, lôi kéo làm quen với cô ấy, hỏi Ngô gia bên cô có Kim Sắc Trúc Giản không?
Ngô Nhân trực tiếp trợn trắng mắt với hắn, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói cho hắn biết, trong tay siêu cấp tài phiệt Chung gia có, nhưng chắc chắn không mượn được, vì vật kia là bí mật không thể cho người khác biết.
"Lão Chung có cháu gái không?" Vương Huyên hỏi.
"Có chắt gái, anh muốn làm gì?" Đại Ngô nhàn nhạt hỏi.
"Tôi nghĩ các cô quen biết nhau. Các cô là bạn tốt phải không? Cô có thể thông qua nàng thử xem, cứu một mạng của lão Trần còn hơn xây bảy trăm cái tháp Phù Đồ, đến lúc đó sẽ hợp tác cùng Ngô gia các cô, lão Trần tất nhiên sẽ thừa sống thiếu chết, đánh cược mạng sống để giúp đỡ!"
"Tôi vẫn hy vọng có người có thể chăm sóc Tiểu Chung!" Đại Ngô nói, dường như đã phải chịu thiệt thòi lớn nào đó.
Vương Huyên không nói gì, không thể tiếp tục nói chuyện, chỉ an ủi cô ấy không nên tức giận, về sau tìm cơ hội nói chuyện lại, sau đó chạy đi tìm lão Ngô lôi kéo làm quen.
Hắn phát hiện lão Ngô suy nghĩ rất nhiều, hắn cũng không dám đề cập cái gì, sợ lộ dấu vết, chỉ có thể dựa vào Thanh Mộc huy động quan hệ.
Thanh Mộc lấy danh nghĩa cứu lão Trần mở miệng, thật sự vơ vét được một vài thứ, bên liên quan rất nể tình.
Vương Huyên đi sang một bên, một mình cân nhắc, suy nghĩ về các loại tình huống, cuối cùng tâm tình nặng trĩu, nói: "Lão Trần à, ông gây ra cho tôi quá nhiều phiền toái, đưa cho ông Quỷ Tăng, đưa ông vượt qua Thể Thuật Đại Kim Cương Quyền, lần này còn muốn tôi liều chết thử cứu mạng ông, từ khi chúng ta gặp nhau, tôi một đường hộ tống ông, thật sự vì ông trở thành một người bảo vệ thật sự đó!"
Cao nguyên Pamir, một vài phi thuyền loại nhỏ hạ xuống, chở toàn bộ thi thể đi, cũng dọn dẹp cơ giáp lão Trần chém nát.
Mạc Hải, Hạ Thanh, Trần Khải cũng không ngoại lệ, bị đặt ở trên cáng cứu thương lạnh lẽo, vải trắng vài thước bịt kín thân thể.
Vương Huyên cảm thán, nhất định phải chú ý cẩn thận, may mắn còn sống, nhất định không thể khinh thường, ngay cả Đại Tông Sư đều rơi xuống nông nỗi này, mà hiện tại hắn còn có khoảng cách với ba người kia khá xa.
"Tiểu Vương, cảm khái cái gì, có Đại Tông Sư chính là do cậu đá chết." Ngô Thành Lâm lên tiếng.
Vương Huyên cảm thấy, lão Ngô tuyệt đối là cố ý, hiện tại hắn không muốn người khác nói lên chiến tích này, muốn khiêm tốn lừa gạt qua.
Cũng có phi thuyền cỡ trung đáp xuống trên vùng đất lạnh, cứu hộ thương binh, trong khoang thuyền có thiết bị chữa bệnh tiên tiến, cũng có nhân viên y tế vô cùng chuyên nghiệp.
Người trọng thương bị cấp tốc khiêng đi, người vết thương nhẹ được băng bó tại chỗ, rất nhanh những người kia đều được trị liệu.
Vương Huyên cũng sáp tới, đồng thời để Thanh Mộc chào hỏi, hắn giả bộ trọng thương, nói tim phổi mình bị người đánh rách tả tơi, hiện tại thương thế nghiêm trọng.
Tất cả cũng là vì khiêm tốn, hắn không muốn trở thành tân tú Cựu thuật trong mắt người khác, càng không muốn bị người ấn lên nhãn hiệu người nối nghiệp của lão Trần.
Thanh Mộc đúng là đi tìm người, nhưng nữ nhân viên y tế nửa đường mới tới đã nói với Vương Huyên rằng thân thể hắn không có vấn đề gì, hơn nữa còn cường kiện hơn xa người thường."Lão Trần, từ sau khi gặp ông, tôi đã biết ông chính là một cái bẫy!" Hắn ngửa mặt lên trời thở dài.
Rất nhanh, hắn lại nhắc nhở Thanh Mộc, nói: "Đúng rồi, còn có Tùy Hầu Châu, đến lúc đó anh cũng phải lấy tới đây trước, đặt ở bên cạnh sư phụ anh, dùng điểm nổi tiếng nhất ở thời đại cũ làm bảo vật hộ mệnh."
Vương Huyên thở dài, lui sang một bên.
Hắn đi tới đi lui, trong lòng không yên, thở ngắn than dài: "Lão Trần, từ sau khi ông xuất hiện, tôi liền gặp đủ thứ rắc rối, bị ông giày vò suốt đường, không thể không đưa cho ông nữ phương sĩ, đưa cho ông thần tăng, cái gì cũng cho ông, hiện tại lại bị ông kéo vào vòng xoáy không thể đoán trước nữa!"
Thanh Mộc đi cầu xin sự trợ giúp, vận dụng hết tất cả mọi phương pháp và quan hệ, vơ vét hết các loại cổ vật, nói là phải lấy Chúc Do, Cổ Vu các loại phương pháp bí mật để thử tục mệnh vì lão Trần.
Sau khi anh ta trở về, vừa vặn nghe được Vương Huyên đang lẩm bẩm, nhất thời nói không nên lời, ai đồng ý cho cậu ta đưa quỷ tăng đến trên người mình chứ?!
"Sư phụ anh đồng ý!" Vương Huyên tự tin đáp lại.
Thanh Mộc vốn định phản bác, nhưng mà ngẫm lại, dường như thật sự có chuyện như vậy, người khác vô cùng sợ hãi, sư phụ anh ta lại... vô cùng nguyện ý!
"Có biện pháp nào để cứu lão Trần không vậy?" Ngô Thành Lâm lại gần.
Vương Huyên lập tức nói: "Lão Thanh vừa rồi đã đi xin ý kiến của một vị tiền bối, nói cần đồ cổ quý hiếm, ví dụ như Kim Sắc Trúc Giản thời Tiên Tần, thì có thể cứu người."
Lão Ngô không để ý tới hắn, nhìn về phía Thanh Mộc.
Thanh Mộc than thở, nói: "Vừa rồi tôi có liên lạc qua điện thoại, vị tiền bối kia đúng thật là có nói như vậy, bảo rằng cần những bảo vật có liên quan đến Liệt Tiên."
Vương Huyên đi tới cạnh Đại Ngô, lôi kéo làm quen với cô ấy, hỏi Ngô gia bên cô có Kim Sắc Trúc Giản không?
Ngô Nhân trực tiếp trợn trắng mắt với hắn, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói cho hắn biết, trong tay siêu cấp tài phiệt Chung gia có, nhưng chắc chắn không mượn được, vì vật kia là bí mật không thể cho người khác biết.
"Lão Chung có cháu gái không?" Vương Huyên hỏi.
"Có chắt gái, anh muốn làm gì?" Đại Ngô nhàn nhạt hỏi.
"Tôi nghĩ các cô quen biết nhau. Các cô là bạn tốt phải không? Cô có thể thông qua nàng thử xem, cứu một mạng của lão Trần còn hơn xây bảy trăm cái tháp Phù Đồ, đến lúc đó sẽ hợp tác cùng Ngô gia các cô, lão Trần tất nhiên sẽ thừa sống thiếu chết, đánh cược mạng sống để giúp đỡ!"
"Tôi vẫn hy vọng có người có thể chăm sóc Tiểu Chung!" Đại Ngô nói, dường như đã phải chịu thiệt thòi lớn nào đó.
Vương Huyên không nói gì, không thể tiếp tục nói chuyện, chỉ an ủi cô ấy không nên tức giận, về sau tìm cơ hội nói chuyện lại, sau đó chạy đi tìm lão Ngô lôi kéo làm quen.
Hắn phát hiện lão Ngô suy nghĩ rất nhiều, hắn cũng không dám đề cập cái gì, sợ lộ dấu vết, chỉ có thể dựa vào Thanh Mộc huy động quan hệ.
Thanh Mộc lấy danh nghĩa cứu lão Trần mở miệng, thật sự vơ vét được một vài thứ, bên liên quan rất nể tình.
Vương Huyên đi sang một bên, một mình cân nhắc, suy nghĩ về các loại tình huống, cuối cùng tâm tình nặng trĩu, nói: "Lão Trần à, ông gây ra cho tôi quá nhiều phiền toái, đưa cho ông Quỷ Tăng, đưa ông vượt qua Thể Thuật Đại Kim Cương Quyền, lần này còn muốn tôi liều chết thử cứu mạng ông, từ khi chúng ta gặp nhau, tôi một đường hộ tống ông, thật sự vì ông trở thành một người bảo vệ thật sự đó!"
Cao nguyên Pamir, một vài phi thuyền loại nhỏ hạ xuống, chở toàn bộ thi thể đi, cũng dọn dẹp cơ giáp lão Trần chém nát.
Mạc Hải, Hạ Thanh, Trần Khải cũng không ngoại lệ, bị đặt ở trên cáng cứu thương lạnh lẽo, vải trắng vài thước bịt kín thân thể.
Vương Huyên cảm thán, nhất định phải chú ý cẩn thận, may mắn còn sống, nhất định không thể khinh thường, ngay cả Đại Tông Sư đều rơi xuống nông nỗi này, mà hiện tại hắn còn có khoảng cách với ba người kia khá xa.
"Tiểu Vương, cảm khái cái gì, có Đại Tông Sư chính là do cậu đá chết." Ngô Thành Lâm lên tiếng.
Vương Huyên cảm thấy, lão Ngô tuyệt đối là cố ý, hiện tại hắn không muốn người khác nói lên chiến tích này, muốn khiêm tốn lừa gạt qua.
Cũng có phi thuyền cỡ trung đáp xuống trên vùng đất lạnh, cứu hộ thương binh, trong khoang thuyền có thiết bị chữa bệnh tiên tiến, cũng có nhân viên y tế vô cùng chuyên nghiệp.
Người trọng thương bị cấp tốc khiêng đi, người vết thương nhẹ được băng bó tại chỗ, rất nhanh những người kia đều được trị liệu.
Vương Huyên cũng sáp tới, đồng thời để Thanh Mộc chào hỏi, hắn giả bộ trọng thương, nói tim phổi mình bị người đánh rách tả tơi, hiện tại thương thế nghiêm trọng.
Tất cả cũng là vì khiêm tốn, hắn không muốn trở thành tân tú Cựu thuật trong mắt người khác, càng không muốn bị người ấn lên nhãn hiệu người nối nghiệp của lão Trần.
Thanh Mộc đúng là đi tìm người, nhưng nữ nhân viên y tế nửa đường mới tới đã nói với Vương Huyên rằng thân thể hắn không có vấn đề gì, hơn nữa còn cường kiện hơn xa người thường.