TRUYỆN FULL

[Dịch] Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 151 Di vật thành tiên

Vương Huyên nhỏ giọng nói với cô ấy rằng tim phổi của mình có vấn đề, đau dữ dội, nhưng cô em gái này rất ngay thẳng, trực tiếp tức giận, lớn tiếng nói: "Anh không hề có một chút vấn đề nào, tim phổi so với mãnh thú to lớn còn cường tráng hơn!"

Vương Huyên quay đầu bước đi, không muốn nói nhiều thêm với cô ấy một câu, thế mà lại phản hiệu quả, không ít người ghé mắt, lúc nhìn về phía hắn nhếch miệng cười không ngừng.

Đại chiến Thông Lĩnh kết thúc, vô cùng thảm liệt, ba vị Đại Tông Sư Tân thuật bị giết, Cựu thuật mặc dù thắng, nhưng nhân vật bài diện duy nhất lại đổ xuống.

Từng chiếc chiến hạm băng lãnh, phi thuyền liên hành tinh tuần tự vạch phá bầu trời, rời khỏi mảnh cao nguyên này.

Vương Huyên, Thanh Mộc hộ tống lão Trần trở lại An thành, dựa theo ý kiến tổ chuyên gia, thủ đoạn chữa bệnh bình thường đã vô dụng, sinh mệnh đã đến đoạn cuối cùng.

Một đám cao thủ đi theo con đường Cựu thuật đều theo tới tòa thành thị này, muốn đưa lão Trần một đoạn đường cuối cùng, mang theo thần sắc thương cảm.

Trên thực tế, Tân Tinh với Cựu Thổ có vài tổ chức, tài phiệt cũng sai người đến An thành, chuẩn bị hợp thời đi phúng viếng lão Trần.

Vương Huyên cảm thấy loại không khí này rất quỷ dị, các phương đoán chừng đều đã đặt trước vòng hoa, chuẩn bị mở lễ truy điệu, hắn may mắn mới cứu sống lão Trần trở về, đây coi là chuyện gì xảy ra?

Mặt mũi Thanh Mộc tràn đầy bi thương, sau khi cảm thấy được động tĩnh của các phe, anh ta rất ưu thương, cũng cho là sư phụ không sống được.

Về phần Vương Huyên nói muốn cứu lão Trần, Thanh Mộc hoàn toàn coi là ngựa chết làm ngựa sống, không thể nào tin được, hiện tại thấy cảnh thương tình, chính anh ta cũng đã chuẩn bị thu xếp hậu sự cho lão Trần.

Vương Huyên xem chừng, lão Trần nếu như sống lại, nhất định sẽ đánh đám người này một trận, ở đây có bao nhiêu đánh bấy nhiêu!

Thanh Mộc đưa lão Trần đến trang viên vùng ngoại ô kia, chỗ này vô cùng lớn, thích hợp dàn xếp đám người đi theo con đường Cựu thuật kia.

Ban ngành liên quan, phụ tá trầm tĩnh hai mắt thâm thúy kia đích thân đến, nói chuyện một hồi với Thanh Mộc.

Sau đó hắn ta đưa ra một cái hộp, bên trong là hai mảnh lá trúc màu vàng nồng đậm sinh cơ, đây là kỳ vật Tiên Tần dưới lòng đất núi Đại Hưng An - Vũ Hoá Thần Trúc.

Đồ vật không nhiều, nhưng tình nghĩa ở bên trong, vị phụ tá ban ngành liên quan này rất biết làm người, nói cho Thanh Mộc, cho lão Trần phục dụng trước thử nhìn một chút, nếu như thương thế có cải thiện rõ ràng, hắn ta sẽ lại nghĩ biện pháp.

Hai mảnh lá cây hiệu quả sẽ không rất lớn, không thể khởi tử hồi sinh, nhưng hắn ta có thể đưa hai mảnh lá cây Vũ Hoá Thần Trúc, cũng xác thực có lòng.

Trước khi hắn ta rời đi đã nói cho Thanh Mộc, hai ngày sau hắn ta lại tới nhìn lão Trần, đoán chừng cũng coi như gián tiếp ám chỉ, hắn ta sẽ đến tham gia lễ truy điệu.

Lão Ngô thấy thế, để Đại Ngô tranh thủ thời gian sớm đặt trước vòng hoa, hai ngày sau người ban ngành liên quan sẽ đến phúng viếng lão Trần, đến lúc đó các phương vân động, đều chạy tới tham gia náo nhiệt, nói không chừng vòng hoa không dễ mua.

Vương Huyên cúi đầu nhìn lão Trần nằm ở nơi đó không nhúc nhích, thở dài: "Lão Trần, tôi đi ngược lại với thế nhân, vì cứu ông, tôi phải bốc lên đại bộc trực thiên hạ sao?"

Ban ngành liên quan còn có phương tiện tương quan khác, phàm là hứa hẹn đưa tới các loại vật cũ, vào buổi chiều đều lấy phi thuyền loại nhỏ đưa đến, chất thành một phòng tràn đầy.

Vương Huyên vì muốn để mình không liên quan nên không lập tức đi tiếp xúc, trên thực tế hắn với Thanh Mộc đều tận lực tránh cho việc liên tục gặp mặt.

Nhưng hắn vẫn nhận được danh sách, biết đưa tới thứ gì, lúc ấy trong lòng hắn đã bắt đầu gợn sóng chập trùng.

Lại có di vật Liệt Tiên, một thanh kiếm gỗ đào Lã Động Tân đã dùng qua, nghe nói là có từ Điều sơn chỗ Lã Tổ tu hành lấy ra.

Vương Huyên tiếp tục xem, trong danh sách còn có một đan lô tàn phá được Cát Hồng dùng để luyện đan tòa, quả thực khiến tiểu Vương lại một lần nữa kinh hãi, càng không dám tin tưởng.

Vị này có lai lịch không nhỏ, trong đạo tàng thu nhận sử dụng nó trứ tác chừng mười mấy bộ, tương đối nổi danh có các loại như ‘Bão Phác Tử’, ‘Ngọc Hàm Phương’.

Vương Huyên cực kỳ hoài nghi, đồ vật trên danh sách này có vấn đề, ngay cả di vật của Lã Tổ những người này đều có thể tuỳ tiện tìm ra, vậy hắn không cần đi Tân Tinh, ở lại Cựu Thổ là được rồi.

Hắn nhịn không được, tìm một cơ hội gặp mặt với Thanh Mộc, quyết định tự mình đi hiện trường, nhìn xem đến cùng là những kỳ vật gì.

Một phòng tràn đầy vật cổ xưa, cái gì cũng có, từ đầu mũi tên thanh đồng đến Vẫn Thiết đao, lại đến đan lô phá toái, cùng khắc ở trên Trúc giản Đạo Đức Kinh, thậm chí còn nghe nói là có các loại nồi bát bầu bồn đào ra từ động phủ cổ.

Vương Huyên nhìn lướt qua đã thất vọng, đây đều là thứ gì? Có lẽ là cổ vật, nhưng tuyệt đối không quan hệ với kỳ vật Vũ Hoá hắn muốn.

Cái kiếm gỗ đào Lã Động Tân đã dùng qua kia, nhìn cháy đen, dường như còn chịu qua sét đánh, mà bên trong một chút nhân tố thần bí đều không có, trực tiếp để hắn ném qua một bên.