TRUYỆN FULL

[Dịch] Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 153: Mọi người đồng tâm hiệp lực

Thanh Mộc thấy hắn nói chăm chú, không giống như giả, trong lòng sinh ra hi vọng mãnh liệt, chẳng lẽ tiểu Vương thật có thủ đoạn nghịch thiên?

"Cậu cảm thấy như thế nào mới có thể ổn thỏa nhất?" Anh ta cẩn thận hỏi thăm.

Vương Huyên suy nghĩ, nói: "Tất nhiên là truyền thuyết cụ hiện, trên có Liệt Tiên chiếu Thanh Minh, dưới có Bồ Tát chuyển kinh đồng, Thiên Nhân thừa vận khí, yêu nữ ngự Phi Long, tiên tử hái dâu giữa lối rẽ, sẽ gặp Dao Đài dưới ánh trăng..."

Hắn ở nơi đó cảm khái, ngẩn người mê mẩn, sau đó vừa than thở, Liệt Tiên Bồ Tát đều đã qua đời, thỉnh thoảng thấy di chân, cũng chỉ là tàn cốt.

Thanh Mộc nghe có chút to đầu, đây rốt cuộc là tiên phật cụ hiện? Hay là yêu quỷ hoành hành, quần ma loạn vũ? Anh ta cảm thấy có chút mất phương hướng!

Nhất là nghĩ đến, người tuổi trẻ trước mắt thật là thể chất chiêu quỷ, trong lòng anh ta lập tức càng thêm không nắm chắc, tương đối run rẩy.

Thanh Mộc vô cùng hoài nghi, tiểu Vương cũng không phải là định đem một đám yêu ma quỷ quái đưa vào trong thân thể lão Trần chứ? Nhưng lão Trần sắp chết, cái gọi là "Quá bổ không tiêu nổi", có thể chịu được không? Anh ta đang suy nghĩ lung tung!

...

Vương Huyên lại đang suy nghĩ, như thế nào mới có thể khiến cho mình không dính dáng chút nào đến chuyện này, dù sao lão Trần mặc dù nằm ngửa, nhưng vẫn là tiêu điểm như cũ, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang ngó chừng.

Nếu như hắn không tránh hiềm nghi, trực tiếp xuất thủ, lão Trần sắp chết bởi vậy phục sinh, tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện lớn, nhất định trở thành tin giật gân.

Lúc dó, hắn sẽ nguy hiểm!

Nhất định có người sẽ đào sâu, mà bí mật Nội Cảnh Địa của hắn vô cùng có thể sẽ bại lộ.

Khi nghĩ tới những thứ này, Vương Huyên lập tức cảm giác được lạnh lẽo thấu xương, giống như có một thanh đao băng lãnh gác ở trên cổ, trong lòng hắn nặng nề, càng suy nghĩ sâu xa càng cảm giác bất an mãnh liệt.

Đây không phải trò đùa, một khi cứu lão Trần, sẽ dính đến vấn đề an nguy sinh tử của bản thân hắn, vô cùng nghiêm trọng, làm sao giải quyết hợp lý hết chứ?

Cho dù Vương Huyên ngày thường tâm lớn, nhưng đêm này cũng nhíu chặt lông mày, biểu lộ ngưng trọng không gì sánh được, nhất định phải cân nhắc tốt tất cả chi tiết, không thể tiết lộ bí mật bản thân.

Cuối cùng, hắn từng bước hoàn thiện suy nghĩ của mình.

"Lão Thanh, lần này mấu chốt còn phải nhìn vào anh đấy!"

Thanh Mộc không hiểu, làm sao nhắc đến mình rồi?

Vương Huyên trầm giọng nói: "Lần này lúc vơ vét cổ vật, đối ngoại nói qua, sư phụ của anh từng đạt được bí sách, ghi chép có Chúc Do, pháp cũ Cổ Vu, mượn vật tế tự... Mà anh là đệ tử của lão Trần, tất nhiên do anh chủ trì chuyện này!"

Thanh Mộc nhìn hắn trịnh trọng như vậy, lập tức cũng trở nên có chút khẩn trương, chăm chú lắng nghe, chuẩn bị toàn lực phối hợp.

Sau đó anh ta thấy Vương Huyên nhìn chằm chằm điện thoại, giống như là đang tìm kiếm cái gì, thỉnh thoảng nhíu mày suy nghĩ.

"Lão Thanh, tôi dạy cho anh một vài thứ gì đó, tranh thủ thời gian học di, đồng thời phải tinh thông với thuần thục." Vương Huyên nghiêm túc không gì sánh được nói ra.

"Tốt!" Thanh Mộc nhìn hắn như vậy, trong lòng không chắc, bất kể nói gì, toàn lực phối hợp là được.

Anh ta là cao thủ Cựu thuật, động tác học tất nhiên nhanh, nhưng một lát sau anh ta đã cảm thấy không đúng, càng ngày càng hoài nghi, chính mình giống như là đang... nhảy hầu đồng!

Thanh Mộc thừa dịp lúc Vương Huyên uống nước, anh ta cũng ngừng lại, cấp tốc tìm kiếm trên mạng, trước tiên tìm đến giáo trình nguyên bản.

Anh ta suýt chút phun ra một ngụm máu, thua thiệt anh ta học nghiêm túc như vậy, cũng thua thiệt vẻ mặt Vương Huyên nghiêm túc dạy mình như thế, thật không ngại sao? Đúng là nhảy hầu đồng, phát rồ!

"Tiểu Vương cậu có ý tứ gì?" thần sắc Thanh Mộc bất thiện.

Vẻ mặt Vương Huyên vẫn nghiêm túc, nhưng trong lòng Thanh Mộc lại cảm thấy nặng nề, anh ta cảm thấy Tiểu Vương có chút không đáng tin cậy.

"Nếu lấy tên tuổi Chúc Do, Cổ Vu để cứu người, thì thế nào anh cũng phải học được cái bộ dáng, nếu như có thể dung hội quán thông, tự mình diễn dịch ra một chút tư thế thì tốt hơn."

"Sao không nói sớm!" Thanh Mộc tức giận nhìn hắn, sau đó không cần hắn dạy, chính mình bắt đầu khoa tay, hơi có chút vận vị khó lường.

Hắn theo lão Trần, tất nhiên học qua rất nhiều Cựu thuật, đây là một trong những bản cổ tịch ghi lại vu vũ, truyền thuyết ở cổ đại có thể câu thông Thần Minh, cũng có thể lấy khiêu này chém giết.

Vương Huyên cảm thán: "Lão Thanh thật là một cái nhân tài, tôi đã nhìn thấy anh có tương lai xán lạn!"

"Nói khùng điên cái gì vậy?" Thanh Mộc đã có chút không muốn phản ứng hắn.

"Tôi không có nói lung tung, tối nay anh nhất định khiến thiên hạ kinh ngạc!" Vương Huyên vỗ vỗ đầu vai của anh ta, để anh ta nhất định phải rèn luyện, tinh thông không gì sánh được.