TRUYỆN FULL

[Dịch] Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 161: Trông thấy kiếm đã muốn nôn

Lão Trần đứng chắp tay, hăng hái, ngoài mình còn ai, dõng dạc, từ sau lần này thực lực của ông ta sẽ vọt lên tận trời, độ cao phải so với các bậc tiền bối!

Ông ta chí lớn kịch liệt, hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài. Sau đó ông ta thật sự ngửa mặt lên trời, nhưng lại không rít gào ra cái gì. Đầy trời kiếm quang giống mưa to, lốp bốp trút xuống xuống dưới, giữa thiên địa khắp nơi đều là kiếm mang, bao phủ ông ta lại.

Da đầu ông ta run lên, đây là tình huống gì? Nội Cảnh Địa nguy hiểm như vậy sao, vừa mới tiến đến đã bị đánh giết, như vậy còn tránh né thế nào, không chỗ nào không có kiếm quang!

Lão Trần dùng hết khả năng, vận dụng tất cả thủ đoạn Đại Tông Sư, chống ra lĩnh vực tinh thần, ngăn cản chùm sáng chói lọi ở khắp mọi nơi.

Oanh! Oanh! Oanh!

Ông ta giống như là một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trong biển sóng dữ, bị sóng lớn ngập trời đánh tung bay, trực tiếp bị trung tâm vòng xoáy khủng bố đánh tới.

Lão Trần lúc ấy đã bị giết đến ngơ người, Nội Cảnh Địa quá nguy hiểm, chẳng lẽ tiểu Vương đề cập đến chuyện tiêu hao tiềm năng sinh mệnh bản thân là thật?

Đau nhức kịch liệt!

Ông ta cảm thấy bản thân muốn vỡ ra từng mảnh, lĩnh vực tinh thần như sương trắng vờn quanh của ông ta, bây giờ bị đánh thành từng sợi khói bếp, lượn lờ bay lên.

Khúc dạo đầu cấp Địa Ngục, đi lên đã bị oanh sát, lão Trần đã có chút hoài nghi nhân sinh!

Tràng cảnh kia, thật sự có chút thê lương thảm liệt, lĩnh vực tinh thần trắng xoá, hiện tại như tơ như sợi, đỉnh đầu lão Trần... Bốc khói.

Lão Trần không phải người bình thường, mặc dù thống khổ, cảm thấy toàn thân muốn sụp đổ, nhưng ở trong vô tận kiếm quang dù sao không chết, vẫn còn sống như cũ. Ông ta ráng chống đỡ, vận chuyển căn pháp Tiên Tần phương sĩ, tái hiện khí độ Đại Tông Sư.

Ông ta tiến đến là vì muốn mạnh lên, sau khi bắt được nhân tố thần bí, trước tiên không để ý thống khổ, bắt đầu điên cuồng hấp thu, ông ta muốn khôi phục lĩnh vực tinh thần.

Lúc này, ông ta ngẩng đầu nhìn đến vị tiên tử kia, đích thật là vị nữ Kiếm Tiên, quần áo xanh nhạt phất phới, dựa kiếm hoành không, phong hoa tuyệt đại, tán lạc quang vũ thần thánh.

Vị nữ Kiếm Tiên này nhìn rất trẻ trung phù hợp tất cả chi tiết trong truyền thuyết thần thoại, áo trắng lăng không, một người một kiếm đoạn thiên khung, khí chất vô song.

Lấy tâm tư lão Trần, đối với lời Vương Huyên nói tất nhiên hoài nghi, không thể coi tất cả là thật nhưng hiện tại ông ta lại sợ hãi thán phục, sau đó nổi lòng tôn kính.

Đây chính là một vị Kiếm Tiên chân chính, ông ta đã luyện kiếm nhiều năm như vậy, chưa từng gặp qua loại người này, đã có thủ đoạn đứng lơ lửng trên không, kích xạ kiếm quang kia, ông ta đã nhìn ra thần, cao thâm mạt trắc, nhìn mà than thở, ông ta nhất định phải học!

"Kiếm Tiên chi đạo, Nhất Kiếm Sương Hàn Thập Tứ Châu, khí thế như cầu vồng xông Đấu Ngưu, lúc thanh nhàn lại có thể triều du mộ Thương Ngô Bắc Hải, từ thời niên thiếu ta đã hướng tới." Lão Trần cảm thán, sau đó, ông ta lại bị... Hiện thực dạy dỗ, bị đánh đập mạnh mẽ!

Liên miên kiếm quang vẩy xuống, vị tiên tử thanh lệ kia cũng không cảm tính như ông ta, trong lúc nhấc tay chính là đầy trời chùm sáng, ngăn chặn lão Trần, không ngừng oanh sát.

Biên giới Nội Cảnh Địa, Vương Huyên thấy cảnh này, quả thực là không dám đi vào, hắn vừa hấp thu nhân tố thần bí tràn ra làm dịu mỏi mệt, vừa học tư thế huy kiếm của nữ Kiếm Tiên.

Qua nhiều năm như vậy, mặc dù hắn không đạt được Tiên Kiếm Kinh, nhưng bị đánh ra... kinh nghiệm, hiện tại bắt chước, cảm thấy cũng có chỗ lĩnh ngộ.

Lão Trần bị đánh đến hoài nghi nhân sinh, ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ Vương Huyên, một trận hổ thẹn, tiểu Vương thật đang học kiếm, ông ta thân là Đại Tông Sư có lý do gì lười biếng? Học thôi!

Sau đó, ông ta bắt đầu chăm chú bắt chước, cố gắng học kiếm!

Nữ Kiếm Tiên sớm đã nhận định ông ta là chủ nhân đương thời của hắc kiếm, bởi vì ở trên người ông ta cảm ứng được khí tức thanh kiếm kia, bây giờ nhìn ông ta còn dám bắt chước, trực tiếp bắt đầu bạo kích!

Kiếm quang kia hóa thành giang hà, cuồn cuộn rơi xuống, liên miên bất tuyệt, giết lão Trần có loại cảm giác muốn sụp đổ, suýt chút quỷ khóc sói gào, Đại Tông Sư đối diện Kiếm Tiên cũng không chịu được.

"Làm sao không giết tiểu Vương? Hắn... Không vào sao?" Con mắt Lão Trần lập tức đỏ lên, dự cảm được lần này mình bị người trẻ tuổi kia gài.

Vương Huyên nhìn thấy thảm trạng của lão Trần, cảm giác sâu sắc hãi hùng khiếp vía, nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định đi vào, dù sao cơ hội khó được, Nội Cảnh Địa đối với người đi đường Cựu thuật quá trọng yếu.

"Dù là lưng đeo ép xuống xuống Thương Thiên, hãm sâu trong khổ nạn vô tận, ta cũng muốn đi vào!" Hắn cắn chặt răng, quyết định xông vào, chính là chịu đựng, hắn cũng muốn ở nơi tịch mịch kia luyện Kim Thân Thuật!