TRUYỆN FULL

[Dịch] Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 162: Trông thấy kiếm đã muốn nôn(2)

Sau đó hắn bắt đầu động, có chút khó khăn khống chế nhục thân, lần nữa sờ về phía thanh trường kiếm màu đen kia, nhưng lại nhanh chóng buông ra, nhét vào trong tay lão Trần.

Đây là chuyện thứ nhất hắn hoàn thành khi tiến vào Nội Cảnh Địa, quả quyết mà nhanh nhẹn.

Trong một sát na, lão Trần cảm giác huyết nhục tương liên, hắc kiếm xuất hiện ở trong tay của ông ta, đây là... binh khí Thần thoại sao?

Ông ta rung động mà cảm động, kiện binh khí này có thể mang vào trong Nội Cảnh Địa? Đây là nhìn thấy ông ta gặp nạn, hắc kiếm quả quyết hộ chủ, từ đó vọt vào theo sao? Ông ta suýt nữa lệ nóng doanh tròng!

Hiện tại ông ta còn không rõ tình huống đối với Nội Cảnh Địa, chưa từng cẩn thận cảm ứng tình huống bên ngoài, không biết đây chỉ là kiếm quang đen nhánh ngưng tụ.

Thần Kiếm nơi tay, lão Trần hào tình vạn trượng, gặp thống khổ gì, trắc trở gì, đau nhức xé rách thân thể gì, đều không trọng yếu, ông ta muốn học kiếm với nữ Kiếm Tiên!

Một ngày này, lão Trần thấy nhân sinh hắc ám nhất, cũng thừa nhận đau nhức lớn nhất, bị lít nha lít nhít kiếm quang xuyên thủng vô tận lần, nhưng ông ta ném vô lửa cũng không cháy, quả thực là học kiếm dữ dội.

Vương Huyên ở phía xa luyện Kim Thân Thuật, chỉ nhìn cũng cảm thấy đau nhức, cuối cùng hắn thực sự có chút không đành lòng, hô: "Lão Trần, không nên quên, thân thể ông đang chờ cứu sống đấy, tranh thủ thời gian vận chuyển căn pháp Tiên Tần phương sĩ!"

Lão Trần cũng sắp bị bổ choáng váng, ông ta dùng sức lắc lắc đầu, mau để cho chính mình thanh tỉnh, rất nhanh ông ta đã thấy ánh mắt bất thiện, cảm thấy bị hố.

Vì sao sau khi tiểu Vương đi vào cũng không bị "Dạy dỗ"? Chỉ có ông ta bị kiếm quang "Tẩy lễ", ông ta càng là huy kiếm, càng bị đánh đập lợi hại?

Lão Trần nằm trên mặt đất bất động, ông ta nghĩ thật kỹ chuyện gì xảy ra, lần này hình như lại...chịu trận thay, mà trận này to lớn vô cùng!

Ông ta biết, bản thân không hiểu rõ đối với Nội Cảnh Địa, rất dễ dàng ăn thiệt thòi, phải nhanh chóng quen thuộc tình huống nơi này mới được.

Quả nhiên, khi hắn nằm ngang ở chỗ này, ném trường kiếm màu đen không phản kháng nữa, kiếm quang rõ ràng thưa thớt, không dày đặc như vậy.

Lão Trần vận chuyển căn pháp Tiên Tần phương sĩ, khôi phục tinh thần, đồng thời theo thời gian chuyển dời, ông ta mơ hồ cảm ứng được nhục thân bên ngoài của mình, hình như ngũ tạng bị thương đang được chữa trị chậm rãi.

"Chuyện này..." Ông ta rung động.

Đến cấp độ này như ông ta, tất nhiên biết được càng nhiều, cảm thấy được nhục thân biến hóa, ông ta lập tức ý thức được vật chất thần bí nhiều trân quý, đây là thần trân vô giá!

Cho nên dù phải chịu kiếm, lão Trần cũng không sợ hãi, chỉ cần không chết được, ông ta muốn trả bất kể đại giới nào hấp thu loại kỳ trân thiên địa này, lớn mạnh bản thân.

Ông ta sợ hãi thán phục, loại nhân tố thần bí này so với thủ đoạn kéo dài tính mạng của lĩnh vực Tân thuật đâu chỉ cao hơn một mảng lớn.

Nếu để cho tài phiệt biết, vậy tất nhiên muốn nổi điên, sẽ xuất động siêu cấp chiến hạm đếm mãi không hết, dùng hết thủ đoạn cũng muốn bức người hỗ trợ mở ra Nội Cảnh Địa.

Chuyện này nhất định phải giữ bí mật, nếu không xảy ra chuyện lớn!

Ông ta khắc sâu hiểu rõ hiểm ác với khủng bố trong đó, chuyện này mà náo loạn lên, người luyện Cựu thuật có thành tựu đều sẽ bị nuôi nhốt, nghiền ép sạch sẽ tất cả giá trị.

Đương nhiên mục đích cuối cùng của tài phiệt, tổ chức lớn nhất định là muốn tự mình nắm giữ loại thủ đoạn này.

Lão Trần hiểu rõ, loại căn pháp này căn bản không phổ biến, trước mắt cũng chỉ có Vương Huyên nắm giữ, ngay cả Đại Tông Sư như ông ta muốn tiến đến đều phải dựa vào "Vương giáo tổ" tiếp dẫn.

Nhưng mà người ngoài tuyệt đối sẽ không nhìn như vậy, nói ra bọn họ cũng sẽ không tin tưởng, sẽ chỉ dùng hết thủ đoạn bức bách.

"Tiểu Vương, bí mật nơi này dù chết cũng không thể nói ra..." Lão Trần lên tiếng, mặc dù chịu đủ thống khổ, nhưng vẫn một bộ dáng vẻ tâm sự nặng nề như cũ.

Vương Huyên ở chỗ này luyện Kim Thân Thuật, nhìn ông ta bị oanh sát thảm hề hề, còn đang vì "Vương giáo tổ" mà lo, lập tức cảm thấy không đành, nói: "Lão Trần, ông hẳn là..."

Lão Trần tranh thủ thời gian chú ý lắng nghe, đồng thời oán thầm, thằng nhóc này quả nhiên đang hố người, biết tình huống lại không nói cho mình, may mắn mình phản ứng không chậm, sắp moi ra bí mật.

Vương Huyên mặc dù cảm thấy không đành, nhưng hắn lại cho là ông già chuyên diễn kịch này đại khái là cố ý bán thảm, cho nên nói đến một nửa đã lại thu hồi, thở dài: "Lão Trần, ông hẳn là người thẳng thắn, hắc kiếm kia của ông vì sao mà có được, có phải sư thừa ở tà kiếm tu nhất mạch hay không?"

"Tình huống gì?" Lão Trần kinh hãi, bởi vì nữ Kiếm Tiên lại để mắt tới ông ta, lần này không chỉ có kiếm quang, còn có lôi đình Vũ Hoá, thiểm điện to lớn xen lẫn, không ngừng nổ xuống.