Khối xương tay của nữ Kiếm Tiên cháy đen kia, dưới hào quang màu vàng óng thế mà lóe lên một cái, mà bản thân khối xương kia vừa rồi hình như cũng run nhẹ lên.
Vương Huyên muốn lau mồ hôi lạnh, vị tiên tử này thật sự có thể ảnh hưởng thế giới hiện thực?
Hắn tranh thủ thời gian lên tiếng: "Lão Thanh, khối xương này không cần trả lại cho ban ngành liên quan, một hồi cúng bái, đương nhiên, không cần cho người ngoài nhìn."
Vương Huyên với lão Trần rất ăn ý, không còn nhắc lại chuyện này. Bọn họ đều ý thức được, tiên giả lưu lại chân cốt Vũ Hóa đăng tiên khác thường, thần bí khó lường.
Đồng thời, hai người bọn họ suy đoán, chân cốt Vũ Hoá lưu lại đối với nữ Kiếm Tiên ngày xưa mà nói hình như rất trọng yếu!
"Lão Trần, thương thế của ông còn chưa tốt, muốn tiếp tục hay không?" Vương Huyên hỏi.
Trong phòng còn có một khối ngọc thô, với một khối xương trắng noãn oánh nhuận, đều ẩn chứa nồng đậm nhân tố thần bí, trên lý luận có thể mở ra Nội Cảnh Địa.
Lão Trần lên tiếng yếu ớt: "Cứ từ từ trước đã, bây giờ tôi nhìn cái gì cũng giống như kiếm, ngay cả Thanh Mộc đi tới chỗ tôi, tôi cũng cảm thấy giống như là một đạo kiếm quang thô to như thùng nước lại đập tới đây."
Thanh Mộc há to miệng, anh ta rõ ràng eo nhỏ cánh tay thon, có lớn như vậy không?
Vương Huyên nhìn khối xương trắng muốt kia, đây cũng là một khối chân cốt Vũ Hoá lưu lại, hắn cũng có chút run rẩy, quyết định đêm nay dừng ở đây, hắn cần phải đi chậm rãi.
Lão Trần nhìn khối bạch cốt một chút, sắc mặt biến hóa, hiện tại ông ta cũng có chút bóng ma tâm lý.
Vương Huyên nói: "Lão Trần, gần đây ông cũng không thể phục sinh, làm sao cũng phải nằm mấy tháng, hoặc là một năm nửa năm."
Thanh Mộc gật đầu, cho là tiểu Vương nói tương đối ổn thỏa, dù sao chuyện này quá mơ hồ, một kẻ chắc chắn phải chết lại muốn sống, nếu như lão Trần thật sự đi ra nhất định phải ra chuyện lớn.
Lão Trần tất nhiên hiểu rõ nặng nhẹ trong đó, nhưng nhìn thấy đồ đệ của mình với Vương Huyên ở nơi đó thương nghị, thảo luận mình lúc nào sắp chết, lúc nào nửa chết nửa sống, lúc nào hoàn toàn sống lại, ông ta vẫn có loại cảm giác thế đạo trầm luân, ngay cả sống hay chết cũng bị người khác sớm lên kế hoạch với an bài, ông ta hoàn toàn không còn gì để nói, rất muốn hô một tiếng, còn có thiên lý không? Thế đạo này quá tối đen!
"Lão Trần, nằm lại đi, một hồi còn có rất nhiều người sẽ đến thăm hỏi ông đấy." Vương Huyên nhắc nhở, hắn chuẩn bị đi ngủ, nơi đây không nên ở lâu.
"Rất nhiều người sao? Tình huống như thế nào." Lão Trần hỏi.
Thanh Mộc nói cho ông ta biết, một trận chiến ở Thông Lĩnh, Đại Tông Sư Cựu thuật thở hơi sinh mệnh đã đến hồi cuối cùng, rất nhiều người đều theo tới An thành, người của lĩnh vực Cựu thuật, tài phiệt các phương đều có.
Lão Trần cảm giác, đêm nay rốt cục nghe được chuyện thư thái, lộ ra dáng vẻ tươi cười, gật đầu nói: "Uy vọng với danh khí của ta vẫn còn đấy."
"Đúng vậy." Vương Huyên gật đầu, thở dài: "Bây giờ có thể nói, An thành vòng quý."
"Có ý tứ gì?" Lão Trần đặc biệt nhạy cảm, luôn cảm thấy chuyện này không giống như có gì tốt để nói.
"Chính là ý ở mặt chữ, bây giờ vòng hoa ở An thành đặc biệt quý." Vương Huyên bình tĩnh nói cho ông ta biết.
Lão Trần vừa nằm ngửa xuống nghe vậy trực tiếp ngồi dậy, lông mày đều nhảy dựng lên, ánh mắt tương đối bất thiện, hỏi Thanh Mộc đến cùng là tình huống gì?
Vương Huyên liếc mắt nhìn ông ta, nói: "Tới nhiều người như vậy, ông cho rằng tới làm gì, tất nhiên đều là chuẩn bị tham gia lễ truy điệu của ông đấy."
Lão Trần: "..."
Sau đó ông ta nghiến răng nghiến lợi, suýt nữa phá hủy cả giường, quá không ra gì, quá không biết xấu hổ, đây đều là người nào, lão Trần ông còn chưa có chết, đã chuẩn bị mở lễ truy điệu rồi ư?
Vương Huyên giải thích: "Chủ yếu là sau khi chuyên gia hội chẩn, xác định sức lực của ông đã đến hồi kết, cho rằng ông chỉ có thể nằm thêm hai ba ngày thôi, cho nên một đám người đều tới, chờ hạ táng ông đấy."
Lão Trần giương mắt nhìn, nói không ra lời, lại một lần cảm thán, thế đạo này quá tối đen! Người còn chưa chết, một đám người không thể đợi thêm chạy tới chờ mở lễ truy điệu cho mình, còn có thiên lý không?
Vương Huyên cũng đang cảm thán: "Lão Trần, không thể không nói danh vọng của ông đúng là thật lớn, từ phụ tá ban ngành liên quan Cựu Thổ, đến các đại biểu đại tài phiệt với những tổ chức lớn kia, lại đến tinh anh lĩnh vực Cựu thuật các lộ, còn có nhân vật trọng yếu bản địa An thành, với nhân sĩ xã hội các phương, hết nhóm này đến nhóm khác tới, từ Tân Tinh đến Cựu Thổ, tất cả đều nể mặt lão Trần ông, nhiều người như vậy tiễn đưa ông, khiến vòng hoa ở An thành đều sắp cháy hàng."
Lão Trần ở nơi đó nhìn hắn chằm chằm, lại trừng mắt về phía Thanh Mộc, đây là đến gây sự à?
Thanh Mộc ngượng ngùng, đồng thời có chút chột dạ, bởi vì trước đây ngay cả anh ta cũng cảm thấy lão Trần đã hết sức, đều chuẩn bị bắt đầu thu xếp tang sự.