TRUYỆN FULL

[Dịch] Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 167: Sơ bộ so sánh cảnh giới cấp độ Cổ kim(2)

Hai người liếc nhau cũng không tiếp tục nhắc đến chuyện này, riêng phần mình bắt đầu tu hành, cơ hội quý giá, càng hiếm thấy hơn là hiện tại nơi này tường hòa và bình tĩnh như vậy.

Vương Huyên tiếp tục luyện Kim Thân Thuật, lần trước hắn đúng là còn thiếu một chút nữa là chạm tới biên giới của tầng thứ sáu Kim Thân Thuật, vừa phá cửa sổ hộ giấy, hơi lộ ra không đủ trọn vẹn.

Một tháng, hai tháng...

Nửa năm sau, thân thể Vương Huyên kịch chấn, kim quang quanh thân đại thịnh, rốt cục hoàn toàn bước ra một bước kia, đứng ở tầng thứ sáu trong lĩnh vực Kim Thân Thuật.

Hắn cảm giác trên dưới toàn thân đều là lực lượng, tinh thần liên đới cũng đặc biệt thịnh vượng, tinh thần thực chất hóa giống như là ánh lửa màu vàng đang nhảy nhót.

Bên ngoài, lão Trần trong phòng bệnh, Thanh Mộc bị giật mình kêu lên, Tiểu Vương mới đi vào không bao lâu, mặt mũi lại bắt đầu tróc da rồi?

"Người trẻ tuổi da mặt thật dày, mất một tầng lại một tầng!" Anh ta thấy hâm mộ ghê gớm, ý vị này là Kim Thân Thuật của tiểu Vương càng thành thục, thực lực lần nữa tăng lên trên diện rộng.

Trong Nội Cảnh Địa, Vương Huyên thở dài ra một hơi, Kim Thân Thuật đến trình độ này, xem chừng đạn phổ thông đánh không thủng huyết nhục nhỉ?

Hắn cảm thấy dưới tình huống đạn bình thường tối đa cũng chỉ khiến hắn bị rách da, để hắn chảy chút máu là hết cỡ, đầu đạn không chui vào được bao nhiêu.

Điều này có nghĩa là ở thời đại vũ khí lạnh, thủ đoạn với người bình thường, cơ hồ khó mà giết chết hắn.

"Lão Trần, ông thế nào, đột phá không?" Vương Huyên nhìn về phía bên kia.

Lão Trần bình tĩnh gật đầu, nói: "Không sai biệt lắm, hơi lắng đọng chút, ma luyện một phen thì vấn đề không lớn."

Vương Huyên nghe ông ta nói như vậy đã biết, nhất định đột phá, lời lão đồng nghiệp nói phải biện chứng phân tích, bất kể nói cái gì cũng không thể tin hoàn toàn.

"Tốt, đột phá là tốt!" Vương Huyên thở dài một hơi.

"Sao tôi lại có cảm giác, cậu còn để bụng hơn tôi nhỉ, giống như trút được gánh nặng?" Lão Trần hồ nghi.

"Đương nhiên, ông không chỉ sống, còn đột phá, có ông đè vào phía trước, đoán chừng ánh mắt các phe đều sẽ rơi vào trên người ông, như vậy tôi cũng không có áp lực gì, không uổng công tôi thổ huyết cứu ông sống lại."

Có thể lường trước, sau khi lão Trần nằm mấy tháng lần nữa đứng lên, tuyệt đối là tin tức có tính chất bạo tạc, không nói các phương chú mục cũng kém không nhiều.

Ở trong khoảng thời gian khá dài, lão Trần tất nhiên sẽ bị người chú ý, sau khi ông ta đột phá thực lực đoán chừng cũng không gạt được.

"Nghe cậu kiểu nói này, sao tôi lại cảm giác tương lai mưa to gió lớn, sóng lớn ngập trời, tất cả đều sẽ hướng về phía tôi mà đập xuống, còn cậu lại núp ở phía sau, thảnh thơi tu hành thế nhỉ?" Lão Trần có thể dự đoán ra những tràng diện kia.

Vương Huyên lắc đầu, nói: "Chuyện tôi phải đối mặt cũng không ít, có người muốn giữ tôi ở Cựu Thổ, phá hỏng đường đi Tân Tinh của tôi. Còn có người dứt khoát muốn giết chết tôi, đến bây giờ tôi cũng không tìm ra ai là thủ phạm. Lại có, hiện tại một số tài phiệt, tổ chức lớn đã bắt đầu để mắt tới tôi, tỉ như lão Ngô bây giờ đang ở đào góc tường, để cho tôi tiến đến đội thám hiểm nhà bọn họ, không biết phía sau còn có thứ gì sẽ chờ mình."

Rất khó tưởng tượng, đêm qua bọn họ ở trong Nội Cảnh Địa còn dục sinh dục tử, hôm nay lại bình tĩnh ung dung ở chỗ này vừa tu hành vừa nói chuyện phiếm.

Hiện tại hai người đều đang vận chuyển căn pháp Tiên Tần phương sĩ, không có áp lực sinh tồn gì, tư thế tương đối "Thoải mái", rất có loại cảm giác ngâm mình ở trong nhà tắm tích lũy vật chất thần bí, hưu nhàn nói chuyện phiếm.

Vương Huyên lên tiếng hỏi: "Lão Trần, bây giờ ông là cấp độ gì? Nói cho tôi nghe một chút cảnh giới Cựu thuật đi, giảng một chút con đường tiếp theo."

"Cậu muốn nói đến cấp độ hiện tại của tôi sao, ở đương thời ít có đối thủ, về phần đặt ở cổ đại... vẫn không nên nhắc thì hơn." Lão Trần nói xong lời cuối cùng thế mà cảm khái không thôi.

"Nói một câu đến tột cùng là tình huống gì." Vương Huyên thúc hỏi, hắn cảm thấy rất hứng thú đối với cảnh giới Cựu thuật ở thời cổ đại.

Lão Trần thở dài: "Nói quá nhiều sợ đả kích cậu, mấu chốt là, tôi đối với những vật kia ở cổ đại đều có chút nửa tin nửa ngờ, quá thần bí và bất khả tư nghị."

Vương Huyên thúc giục, nhất định phải nói.

Lão Trần hỏi: "Cậu cảm thấy tôi đã đủ mạnh sao?"

"Là rất mạnh, kiếm bổ cơ giáp, hiện tại ông lại đột phá, có phải có thể bổ chiến hạm cỡ nhỏ rồi hay không?" Vương Huyên hỏi.

"Nghĩ gì thế, chiến hạm khóa chặt tôi, thật muốn đánh trúng, một phát pháo năng lượng đã có thể đưa tôi quy thiên." Lão Trần thổn thức một trận, đây không phải thời đại vũ khí lạnh, ông ta là Đại Tông Sư trải qua thời đại khoa học kỹ thuật xán lạn cũng phải khiêm tốn, không phải vậy khó thoát khỏi cái chết.

Trừ phi ông ta có thể đi vào lĩnh vực thần thoại, cho đến tái hiện những khí tượng siêu phàm kinh người của Cựu thuật trong truyền thuyết kia.