Lão Trần rất nghiêm túc, nói: "Chúng ta lấy đẳng cấp cờ vây phân chia tương đối đi. Ở thời đại này, tôi vượt qua cả Đại Tông Sư, thuộc về một trong những người đẳng cấp cao nhất. Nhưng đặt ở cổ đại Cựu thuật sáng chói, đẳng cấp cao nhất của tôi cũng chỉ là kỳ thủ nghiệp dư, đối với nghề nghiệp chân chính mà nói... chỉ là vừa cất bước."
Vương Huyên thật sự bị trấn trụ, lão Trần chính là vừa đột phá, cường đại hơn nhiều so với lúc ở cao nguyên Pamir kiếm bổ cơ giáp, vậy mà ở cổ đại lại vừa mới chỉ cất bước đầu sao?
"Cho nên, tôi không muốn nhắc đến những thứ này, tránh dọa cậu sợ." Lão Trần thở dài.
"Cũng không dọa tôi, ngược lại rất kinh hỉ." Ánh mắt Vương Huyên như lửa nóng, nói: "Nói như vậy, nếu như không ngừng mạnh lên, đến cuối cùng chiến hạm cũng chưa chắc có thể uy hiếp được nhục thân sao? Tỉ như lão Trần ông, nếu như phát triển tiếp như thế, sớm muộn có thể kiếm bổ chiến hạm?"
Hai mắt Lão Trần thâm thúy, nói: "Lão Vương, hóa ra cậu là người như vậy!"
Vương Huyên bĩu môi, nói: "Lão Trần, ông đừng chuyển hướng đến người của tôi, đang nói đến ông. Tôi không làm loại chuyện này, đương nhiên điều kiện tiên quyết là kẻ muốn giết tôi không phải xuất từ tổ chức lớn nào đó, không phải vậy sớm muộn cũng có một ngày, tôi sẽ lấy pháo năng lượng siêu cấp cũng phải tìm hắn ta để tính sổ sách!"
"Cậu luyện Kim Thân Thuật, sẽ không phải muốn đạt tới tầng thứ tối cao, có một ngày tay không xé chiến hạm chứ?" Lão Trần ung dung lên tiếng, hững hờ mà hỏi thăm.
"Có thể không?"
"Quá sức!" Lão Trần vô tình dập tắt một vài suy nghĩ bạo lực không tốt của hắn, nhưng lại bổ sung một câu: "Thể thuật của Trương Đạo Lăng... Không chừng có thể."
"Tôi không phải loại người như vậy, tôi sẽ không làm loại chuyện đó, tôi luyện Cựu thuật là vì cường thân kiện thể, vì tự vệ!" Vương Huyên tương đối sục sôi, lời nói cũng có khí phách.
Sau đó hắn bắt đầu hỏi lão Trần, liên quan tới các loại tình huống của Cựu thuật ở cổ đại, tỉ như các loại cấp độ cảnh giới, cùng giai đoạn rốt cuộc mạnh cỡ nào.
Lão Trần lắc đầu nói: "Những cấp độ phân chia kia, tôi không đi tìm hiểu, bởi vì không có ý nghĩa gì, thực lực đến tự nhiên sẽ hiểu."
Vương Huyên không tin, nói: "Lão Trần, tôi đoán chừng là chính ông bị những cảnh giới kia đả kích nhỉ? Nói nhiều rồi đều là nước mắt, cho nên ông không muốn nhắc lại?"
Lão Trần nhất thời mặt đen lại, nói: "Tôi nói với cậu chút chuyện có ý nghĩa vậy. Con đường Cựu thuật không chỉ có mỗi lĩnh vực Nội Cảnh Địa này."
Vương Huyên có chút giật mình, lập tức tinh thần tỉnh táo, nói: "Còn có gì nữa?"
Lão Trần gật đầu, nói: "Những con đường Cổ đại kia, bây giờ nhìn khá phức tạp, có nhiều thứ ngay cả tôi cũng không thể nào tin được. Tỉ như nói 'Minh tưởng', cậu và tôi trực tiếp chạy tới Nội Cảnh Địa. Lại nói 'Tìm đường', nói là muốn tìm một con đường chân thực tồn tại, có thể hành tẩu ở phía trên, thế nhưng là người bình thường lại không thấy được. Còn có cả chuyện 'Hái thuốc' kia, cái được hái cũng không phải thuốc chúng ta mắt thường nhìn thấy, mà là 'Thiên dược'..."
Vương Huyên nghe đến si mê, đơn giản có chút không dám tin tưởng, con đường Cựu thuật thần bí như vậy, mặc dù lão Trần nói không rõ ràng, để hắn chóng mặt, nhưng lại không ngăn được hắn mơ màng, đây đều là những con đường bí mật có thể tăng thực lực lên!
Mà bây giờ, hắn vừa tìm tới Nội Cảnh Địa, còn có quá nhiều thần bí chờ đợi hắn thăm dò.
Hai chuyện giống như là ngâm mình ở trong nhà tắm nghiên cứu Cựu thuật, vừa tu hành vừa dựng lên một tháp trò chuyện, thật sự muốn bao nhiêu thanh nhàn có bấy nhiêu thanh nhàn.
Rất đáng tiếc, khối ngọc thô kia mở ra Nội Cảnh Địa tại năm thứ bốn đã dần dần phai nhạt, đoán chừng thêm nửa năm đến một năm nữa hai người sẽ bị ép đi ra.
Hai người tiếp tục trò chuyện, đúng là buông lỏng không thể buông lỏng hơn.
"Lão Trần, ông nói xem tình huống Vũ Hóa Đăng Tiên đến cùng là gì? Cho tới bây giờ, không phát hiện có một ai có thể còn sống sót, đều bị lôi đình chém nát, , Liệt Tiên tồn tại không? Cảm giác đều đã chết. Ví dụ như, vị nữ Tiên Kiếm kia cường đại như thế, cũng chỉ còn lại một khối..."
Nên nói đến nơi đây, Vương Huyên mau ngậm miệng, bởi vì hắn hình như lại nhìn thấy một sợi kiếm quang xẹt qua ở cửa vào, có bóng dáng mỹ lệ tung bay đi qua.
"Mẹ kiếp, vị Kiếm tiên tử này... Lòng dạ quá hẹp hòi, vẫn luôn nghe lén?" Vương Huyên âm thầm xoa mồ hôi lạnh, chỉ dám tự nói ở trong lòng.
Còn may, lão Trần không phát hiện nữ Kiếm Tiên, cũng không nhắc đến nàng, đoán chừng bóng ma tâm lý diện tích quá lớn, vẫn luôn đề phòng, đánh chết cũng sẽ không nhắc đến nàng.
Nhưng lão Trần vẫn nói chuyện Vũ Hóa Đăng Tiên, để Vương Huyên nghe rất nhập thần, ông ta nói tiếp: "Tôi cảm thấy, khả năng Liệt Tiên vẫn còn ở bên người chúng ta..."