TRUYỆN FULL

[Dịch] Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 174: Ôm phát nổ

Vương Huyên chỉ nghe không nói chuyện, hắn nghĩ tới Cựu Thổ một hai trăm năm trước, từng có câu lạc bộ Môn Tát, khí chất cả hai có chút tương cận.

Nhưng hắn không cảm thấy hứng thú chút nào, dù nó là "Tân Tinh" hay là cái gì, hắn căn bản không muốn gia nhập.

Không cần nghĩ, câu lạc bộ Tân Tinh nếu như đều là siêu cấp thiên tài, nhất định sẽ bị các tổ chức lớn và tài phiệt để mắt tới, lợi ích dây dưa với phiền phức trong đó sẽ không ít.

Nếu như là người khác được mời gia nhập, tất nhiên nguyện ý, đây là cơ hội khó được ra mặt. Nhưng lão Vương hiện tại trốn còn không kịp đấy, không muốn nhất muốn chính là nổi danh. Vì thế, hắn càng muốn làm "Người hộ đạo" cho lão Trần, trước tiên phải đẩy lão đồng nghiệp đẩy đứng ra cản một đoạn thời gian.

Vương Huyên uyển chuyển cự tuyệt, nhưng vẫn biểu đạt cám ơn đối với Chung Tình, thản nhiên bẩm báo, nói mình ở lĩnh vực Cựu thuật còn không đủ, cần dốc lòng tu hành, không muốn vì danh lợi mà mệt mỏi.

"Vương tiên sinh là một người tu hành thuần túy, tôi hiểu, đồng thời bội phục và vô cùng thưởng thức. Tôi đã dự cảm được, tương lai không lâu sẽ có một vị Đại Tông Sư cấp tốc quật khởi." Chung Tình gật đầu, cũng không miễn cưỡng, mà khen ngợi khá cao đối với Vương Huyên.

Loại lời này nghe một chút coi như xong, Vương Huyên đương nhiên sẽ không để ở trong lòng.

Ngô Nhân mấy lần muốn lên tiếng, đều bị Chung Tình quả quyết đánh gãy, cô ta tiếp tục nói: "Dựa theo lệ cũ, bất kể là có thể gia nhập hay không, phàm là người được mời đều tiếp nhận kiểm nghiệm, sẽ đạt được một phần lễ vật quý trọng, lần này chúng ta chuẩn bị cho Vương tiên sinh chính là Xà Hạc Bát Tán Thủ."

Vương Huyên oán thầm, vừa nghe cái tên này đã không giống như bí kíp hiếm gì, Tiểu Chung có chút xem thường Vương giáo tổ, hắn trực tiếp lắc đầu cự tuyệt.

Gần đây hắn đều đang nghiên cứu Kim Thân Thuật, không có thời gian để ý tới chuyện khác, hắn cảm thấy có thời gian phải yêu cầu lão Trần đưa cho một số kinh thư, đọc lướt qua càng rộng một chút mới được. Hắn thân là ‘người hộ đạo’ phát khí lực lớn như vậy, cần phải hiểu rõ "Người được bảo hộ" đang tu hành cái gì, phải chăng đi "Đường rẽ".

Đương nhiên có mấy lời hắn cũng đã tự suy nghĩ một chút, không tiện nói thẳng, sợ lão Trần bị thương đến lòng "Tự tôn", cuối cùng lại tìm hắn "Luận bàn", đến lúc đó khả năng có chút thảm liệt.

Đại Ngô tương đối hài lòng, không ngờ tiểu Vương trực tiếp từ chối nhã nhặn, cô ấy lập tức cười. Từ xưa đến nay, cô ấy luôn thích xem cảnh Chung Tình thất thủ bị người cự tuyệt tràng diện.

"Đây là thể thuật rất nổi danh của Đạo giáo, không ngờ Vương tiên sinh không có chút hứng thú nào cảm." Tiểu Chung vô cùng ngoài ý muốn.

Vương Huyên xoay người sang chỗ khác, trực tiếp phát tin tức cho Thanh Mộc, hỏi anh ta xem hộ Xà Hạc Bát Tán Thủ, muốn hiểu rõ đây rốt cuộc là thể thuật cấp độ gì.

Thanh Mộc là người trong nghề, tất nhiên đã nghe nói qua môn thể thuật này, bởi vì vô cùng nổi danh, anh ta trực tiếp nói cho Vương Huyên, ngay cả lão Trần cũng chưa từng chiếm được.

Sau khi Lão Trần ở bên nghe được chuyện này, thật bất ngờ, nói: "Lúc trước, Trương Đạo Lăng ở núi Hạc Minh nhìn thấy một đầu Giao Long cùng một đầu Thần Hạc kịch đấu, nhất thời xúc động, đã lập nên Long Hạc Bát Tán Thủ, sau này đổi chữ Long thành chữ Xà, đều là bởi vì Đạo giáo xuất thế, giảng phản phác quy chân."

Núi Hạc Minh được công nhận là một trong những Đạo giáo Tổ đình, thậm chí còn được cho là nơi phát nguyên, Trương Đạo Lăng lập xuống Đạo giáo ở đây, lưu lại quá nhiều dấu chân.

Lão Trần nói: "Con nói cho hắn biết, tốt nhất cầm lấy bản kinh thư này, luyện Xà Hạc Bát Tán Thủ, lại đi nghiên cứu năm khối kim thư của hắn, hẳn là sẽ dễ dàng một chút."

Khi Vương Huyên thông qua Thanh Mộc nhận được chuyển cáo của lão Trần, lập tức dừng bước lại, quay người lại trở về.

Năm khối kim thư kia đối với hắn vô cùng trọng yếu, đến bây giờ vừa mới luyện thành thức mở đầu, nếu như có thể thông qua nghiên cứu Xà Hạc Bát Tán Thủ tiến một bước lĩnh ngộ, giá trị tuyệt đối đáng giá để hắn ở chỗ này xuất thủ.

Đại Ngô thấy hắn quay người trở về, thế mà ăn đã xong, làm ra một bộ dáng vẻ "Đau lòng nhức óc", không biết là diễn kịch hay là thật sự bất mãn.

"Môn thể thuật này không chỉ rất trọng yếu đối với tôi." Vương Huyên nhìn về phía cô ấy cười cười, đơn giản giải thích, nói: "Lão Trần khi còn sống, không, lúc lão Trần thân thể khoẻ mạnh đã từng khen ngợi có thừa đối với môn thể thuật này, hận không thể nhìn qua, tôi muốn thỏa mãn tâm nguyện của ông ấy."

Chung Tình mỉm cười, tỏ vẻ đã hiểu, sau đó cô ta nhìn về phía một thiếu nữ bên người.

Đó là một thiếu nữ tóc vàng mắt xanh, mặc dù kinh diễm so ra kém Chung Tình với Ngô Nhân nhưng cũng rất xinh đẹp, nhất là đường cong dáng người, có thể là do ẩm thực phương tây, so sánh chênh lệch với Ngô Nhân không phải vô cùng lớn.

"Một trận chiến kia của Vương tiên sinh ở cao nguyên Pamir, để cho người ta khắc sâu ấn tượng." Thiếu nữ này lên tiếng, nói một hơi lưu loát ngôn ngữ phương đông, cô ta tự giới thiệu tên là Lorena.

Vương Huyên suy nghĩ, một trận chiến của mình ở bên trong Thông Lĩnh, hình như nổi danh nhất chính là một cước kia, đạp chết Đại Tông Sư Hạ Thanh, ở vị trí ngực đạp một lỗ thủng lớn, trong lời nói của Lorena có hàm ý khác.