Vương Huyên, lão Trần, Thanh Mộc tất cả câm miệng, tương đối khẩn trương, nhìn chằm chằm nơi đó.
Trong cảm thụ trực quan nhất của bọn họ, nữ nhân áo đỏ kia thần bí lại khiếp người, đừng nhìn mưa bụi mông lung, tư thái nàng thướt tha, hồng y tuyệt lệ, sóng mắt say hồng trần, ngay cả không cần nghĩ cũng biết đây là một Yêu Tiên, mà còn tuyệt đối kinh khủng rối tinh rối mù.
Thử nghĩ, ngay cả sủng vật nàng nuôi đều từng vũ hóa đăng tiên, trải qua đầy trời lôi đình oanh kích, tự thân nàng sẽ như thế nào? Có thể bắt đầu liên tưởng đáng sợ.
Chỗ sâu trong Nội Cảnh Địa, đại lượng vật chất thần bí bay xuống, không biết từ đâu tiếp dẫn đến, hiện tại không có người vận chuyển căn pháp, nó tự động vẩy xuống.
Phía sau đại mạc, vùng sông nước Giang Nam vẫn như cũ, nữ tử áo đỏ kia mang theo nụ cười nhàn nhạt đi về phía trước, vậy mà sờ soạng thẳng đến mặt nữ Kiếm Tiên.
Mặc dù cách một tầng đại mạc, nhưng loại cử động đột ngột này vẫn dọa người nhảy giật lên một cái, mà loại biểu hiện này của nàng ta có chút ngả ngớn, hồng y ô giấy dầu, yên thị mị hành.
Xoẹt!
Nữ Kiếm Tiên tú khí, hai chân đứng đấy không động, nhưng trường kiếm trong tay sáng như tuyết nở rộ quang hoa, trực tiếp đâm tới, như một tràng tinh hà trùng kích.
Oanh một tiếng, toàn bộ Nội Cảnh Địa đều đang rung động, vật chất thần bí mãnh liệt, tầng màn sáng kia như gợn sóng đang dập dờn, nhưng không vỡ nứt.
Trường kiếm ngân bạch trong tay nữ Kiếm Tiên cùng bàn tay của nữ tử áo đỏ tuyết trắng cách đại mạc đụng vào nhau, dẫn phát loại rung chuyển lớn này.
Một bàn tay nữ tử áo đỏ cầm ô giấy dầu, ở trong mưa nhỏ tí tách tương đối thong dong, thu hồi bàn tay tuyết trắng đánh ra một chưởng, đỡ lấy cái trán trắng muốt trước mái tóc, cười nhẹ nhàng, sau đó nói một câu.
Mặc dù rất êm tai, nhưng Vương Huyên lại nghe không hiểu.
Lão Trần nhíu mày, nói: "Đây là cổ ngữ 2000 đến 3000 năm trước thời kỳ Giang Nam."
Thanh Mộc cũng không kỳ quái, đồng chí lão Trần không có chuyện gì sẽ nghiên cứu một vài thứ cổ đại gì đó, hiểu rất nhiều.
Nữ tử áo đỏ mỉm cười, giọng nói mềm nhu uyển chuyển. Mặc dù Vương Huyên nghe không hiểu, nhưng cảm thấy thật êm tai, lại là giọng nói mềm mại hơn hai ngàn năm trước.
"Đại ý nàng ta đang nói là, tiểu cô nương, ngươi đã nghe qua truyền thuyết về ta chưa? Rất kiêu ngạo nha." Lão Trần ở tại chỗ phiên dịch, giọng nói ép rất thấp, lo lắng phạm phải một số lời bất kính, sẽ bị người đánh.
Vương Huyên kinh hãi, nữ tử áo đỏ quả nhiên có lai lịch rất lớn, nhìn thấy nữ Kiếm Tiên siêu nhiên xuất trần như thế mà nàng ta còn dám khinh mạn và trêu chọc, gọi người ta là tiểu cô nương!
"Tiểu cô nương" không dính khói lửa trần gian tức giận, cằm tuyết trắng hếch lên, trường kiếm trong tay đâm về phía trước, kiếm quang sáng chói nở rộ, chọc về hướng đại mạc phía trước, mũi kiếm sáng như tuyết trực chỉ mi tâm của nữ tử áo đỏ.
Đáng tiếc, có đại mạc ngăn cách, cho dù sinh ra rung chuyển kịch liệt, kiếm quang cũng không cách nào xuyên vào.
Trên mặt nữ tử áo đỏ lộ ra lãnh ý, sóng mắt say lòng người hiển hiện băng hàn, hình như cảm thấy, không nên có người dám bất kính như vậy đối với nàng ta.
Sau khi nàng ta thu lại vẻ dịu dàng mềm nhu, vô cùng cường thế, tay phải tuyết trắng giơ lên, trực tiếp đánh về phía Nội Cảnh Địa bên này, lại nghênh chiến trường kiếm sáng như tuyết.
Đông!
Nội Cảnh Địa phảng phất bị đánh xuyên, thừa số thần bí sôi trào, toàn bộ vùng đất tịch mịch này đều đang phập phồng, tràng diện tương đối doạ người, Vương Huyên, lão Trần, Thanh Mộc như ngồi trên thuyền trúc bị sóng lớn đánh ra, xóc nảy đứng lên.
"Đây thật là... Siêu cấp to con!" Thanh Mộc có chút cà lăm, hôm nay là "Lần đầu tiên" anh ta chứng kiến được sự kinh khủng của Nội Cảnh Địa, hiện tại cả người còn toàn là máu, suýt chút bị ăn sạch.
Nữ Kiếm Tiên giơ kiếm trước người, dùng mặt bên của trường kiếm ngăn trở một quyền kia, nàng rất kiêu ngạo, không hề lui, kiếm quang nơi đó bộc phát ánh sáng vô lượng.
Nắm đấm trắng noãn của nữ tử áo đỏ cơ hồ xuyên thấu màn sáng, đánh một quyền mạnh mẽ về phía đại mạc tạo ra một khoảng cách, nện ở trên thân kiếm, nhưng chung quy vẫn bị đại mạc ngăn trở.
Năng lượng kinh người đang rung chuyển, vật chất thần bí như sóng lớn vỗ bờ, để quần áo xanh nhạt của nữ Kiếm Tiên bay phần phật, mái tóc dài của nàng cũng bay múa sau lưng, vóc dáng nàng cao gầy, hiện tại vẫn đứng tại chỗ không hề động.
Nữ Kiếm Tiên rất mạnh!
Nữ tử áo đỏ cười lạnh, một bàn tay vẫn cầm ô giấy dầu như cũ, một tay khác đánh ra, tương đối tự tin cùng thong dong. Một bàn tay của nàng ta lại đẩy về phía trước đại mạc, tới gần nữ Kiếm Tiên, đánh về khuôn mặt của nàng!
Nội Cảnh Địa rung chuyển lớn, như biển cả chập trùng, hất tung tất cả mọi người lên, điều này khiến Vương Huyên lần đầu tiên ý thức được, tùy ý tiến vào Nội Cảnh Địa không rõ, thực sự quá nguy hiểm.