Mặt trời cũng dần khuất núi, trong núi rừng có vẻ âm u, mọi người tùy tiện ăn tạm cái gì đó rồi nghỉ ngơi tại chỗ.
Chung Thành bắt đầu than thở, cậu thật sự lo lắng cho chị mình, chỉ hy vọng chị ấy không có chuyện gì.
Bọn học chỉ mới tách nhau ra hồi chiều, bây giờ trời đã tối đen vẫn không tìm thấy chút dấu vết hay tin tức gì, nhìn rừng khuya đen hun hút, trong lòng cậu ta càng cảm thấy bất an.
"Đây là một con Linh Mã cấp Đại Tông Sư đúng không?" Chung Thành hỏi Vương Huyên, hơi nghi hoặc nhưng cũng rất kích động, cuối cùng không thèm để ý đến mặt mũi, nắm chặt tay Vương Huyên :"Anh có thể cưỡi ngựa đi tìm mọi người được không ạ? Tôi cảm thấy rất bất an. Nếu anh giúp tôi đi tìm chị, sau khi trở về Tân tinh, tôi sẽ báo đáp anh hậu hĩnh, làm ơn giúp tôi!"
Vào những lúc thế này, Chung Thành thật sự rất quan tâm và để ý đến chị của mình, nhìn cậu ta cũng đủ biết đã lo lắng nhường nào, mắt đã đỏ hoe, miệng còn mếu máo.