“Chẳng phải chỉ đào có một cây măng phát sáng của bọn mày ăn sao, vẫn còn thừa lại ba cây, lại không chịu buông tha cho tao, muốn đuổi tận giết tuyệt.”
Lão Trần đang vô cùng chật vật, bị thương không nhẹ, trên người có dấu móng vuốt, máu chảy đầm đìa, liều mạng bỏ chạy.
Ông ta thầm thở dài, tiếc là không thể mang hắc kiếm tới, chủ yếu là do quá bắt mắt, mặc dù có thay hình đổi dạng, nhưng vẫn dài tới một mét năm, vẫn quá dễ để nhận ra, ông ta sợ sẽ khiến người khác hoài nghi.
“Chờ sau khi mình trở về Cựu Thổ, tao nhất định phải đến Thục địa đánh chết họ hàng xa của bọn mày!”
…