TRUYỆN FULL

[Dịch] Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 409: Chưa hẳn là người yêu

Trên thực tế, từ khi nhìn thấy người của Âu Lạp Tinh này trở về, tâm của người này liền lạnh đi, biết ba vị đồng bạn hơn phân nửa đã bị giết hại.

Gã muốn lập tức chạy trốn, nhưng con ngựa này lại liều chết đánh nhau với gã, vừa mới xoay người đã bị con ngựa kia miệng phun lôi quang, bổ cho một cái, hiện tại thân thể vẫn còn có chút tê dại.

Sau khi Mã Đại Tông Sư ăn quả yêu ma, à không, là hạt quả, uy lực của lôi đình phun ra đại tăng!

Ầm ầm!

Vương Huyên đi tới, trong nháy mắt, một đạo quang diễm khủng bố bay ra ngoài, đánh vào chính giữa thân thể người này, làm cho giáp trụ hợp kim của gã cũng trở nên đỏ bừng.

Gã kêu thảm thiết một tiếng, vội vàng cộng hưởng ngũ tạng, vận dụng bí lực ngăn cản ánh lửa, chỉ trong nháy mắt mà thôi, gã suýt nữa thì bị thiêu chết!

Mã Đại Tông Sư bắt được cơ hội, phun ra một tia chớp, đánh người này bay ngang ra ngoài.

Nó nhảy lên, thân thể nhanh nhẹn cùng linh hoạt nói không nên lời, trong nháy mắt đuổi theo đối phương, đến một cái mã đạp phi yến!

Nó giẫm lên người vừa rơi trên mặt đất kia, dương dương đắc ý, nó cảm giác một chiêu này của mình tựa hồ rất có linh tính, có thể xưng là diệu thủ.

Sau đó, nó chính là một trận vui vẻ, liên tục đá cùng giẫm lên, rất nhanh đã làm cho vị Đại Tông Sư của Hà Lạc Tinh này rớt nửa cái mạng.

Vương Huyên không có ý ra tay, hoàn toàn giao cho Mã Đại Tông Sư.

Mặt trời mọc, khởi đầu vạn vật, trên lá cây hoa cỏ dây leo có giọt sương trong suốt chuyển động, dưới ánh mặt trời sáng rọi, các loại cỏ cây lưu chuyển bừng bừng sinh cơ.

Rừng núi tràn ngập ánh nắng mặt trời, sương mù năng lượng bốc lên, thoạt nhìn yên bình nhưng thực ra là rất nguy hiểm.

Những con chim săn mồi khổng lồ trên bầu trời cắt qua ánh bình minh, phát ra tiếng kêu bén nhọn, quái vật ở phương xa bỗng nhiên thét dài, chấn động cảnh đẹp yên tĩnh trong núi rừng lúc sáng sớm.

Nhắc nhở đây là Mật địa, mọi người phải cảnh giác.

Triệu Thanh Hạm dáng người cao gầy, nhẹ nhàng cất bước đi tới, cô hoàn toàn xem nhẹ tiếng chim kêu thú rống ở sâu trong núi rừng, gương mặt xinh đẹp tuyết trắng tinh tế trong ánh nắng ban mai phiếm hào quang.

Mái tóc trên vai cô dường như cũng đang phát sáng, ánh mắt cô rất sáng, đến gần nhìn Vương Huyên, không nói gì.

"Cô không sợ tôi giết người diệt khẩu sao?" Vương Huyên thu hồi ánh mắt từ chỗ Mã Đại Tông Sư, nghiêng đầu nhìn về phía cô.

"Không sợ." Triệu Thanh Hạm đi tới trước mặt hắn, dáng người cô cao lớn, ước chừng hơn 1m7, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, lộ ra tươi cười.

"Tôi sẽ giữ bí mật cho anh."

Phần lớn thời gian cô tương đối lạnh lùng, bây giờ cười rộ lên, có vẻ đặc biệt sáng lạn cùng xinh đẹp, có một loại khí tức thanh xuân cùng ngọt ngào.

"Sẽ không có người khác biết được chuyện anh trong thời gian ngắn như vậy đã trở thành Đại Tông Sư, đây là bí mật giữa anh và tôi!" Triệu Thanh Hạm cười nói, tựa hồ rất vui sướng vì có thể giữ lại được bí mật chỉ thuộc về hai người.

Hôm nay, cô nhìn thấy Vương Huyên ra tay, vậy mà liên tiếp giải quyết Đại Tông Sư dị vực, nội tâm rung động, có như thế nào cũng không nghĩ tới bạn học Vương bên cạnh đạt tới loại cấp độ này.

Một khắc kia, tâm thần cô đều có chút hoảng hốt, thật sự có chút khó có thể tin.

Bởi vì, đây là người bên cạnh cô, tương đối quen thuộc, cũng hiểu rất rõ, nhưng mà, thực lực chân chính của hắn lại kinh người như vậy.

Dưới ánh sáng nhu hòa rạng rỡ của mặt trời mới mọc, khóe miệng Triệu Thanh Hạm khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười, đặt hai tay lên vai Vương Huyên, cẩn thận nhìn hắn.

Cô nhẹ nhàng nhón chân, sau đó nhanh chóng hôn lên mặt Vương Huyên một cái rồi lùi lại, đôi môi đỏ tươi rất gợi cảm, ở giữa ánh mặt trời càng lộ ra kiều diễm.

Hành động này có chút ngoài dự liệu của Vương Huyên.

Hắn nói giết người diệt khẩu, tự nhiên là đùa giỡn, đối phương cũng hiểu được, đồng thời Vương Huyên tin tưởng cô sẽ không tiết lộ bí mật của mình.

Theo hắn thấy, bạn học Triệu rất lý trí lại thông minh, có nguyên tắc của mình, rất biết cách xử lý sự tình, nhưng đối xử đối với bạn học như hắn quả thật không tệ.

Trước khi đến Mật địa, cô đã từng nói rằng miễn là cô không gặp vấn đề, hắn cũng sẽ không gặp nguy hiểm.

Sau khi đi tới nơi này, cô cũng quả thật là làm như vậy, để cho hắn đi theo bên cạnh cô , ngay cả ban đêm đi ngủ cũng liền kề.

Cũng chính là bởi vì như thế, Vương Huyên mới có thể mạo hiểm cứu cô, dưới móng vuốt sắc bén của quái vật, hai người cùng nhau vượt qua bầu trời đêm.

Ở trong Mật địa, quan hệ giữa hai người tự nhiên kéo gần hơn không ít, bị Đại Giao đuổi giết, cùng nhau trải qua sinh tử kiếp nạn, có phát triển rất lớn.

Có thể nói, hai người xem như bạn tốt, bạn học thực sự cùng chung hoạn nạn, quan hệ trở nên cực kỳ gần gũi, có thể tin tưởng lẫn nhau.

Nhưng nếu nói, liên quan đến quan hệ sâu hơn nữa như … người yêu, Vương Huyên cảm thấy, khẳng định còn chưa đủ.

Ở vấn đề này, hắn là lý trí, có nhận thức rõ ràng.

Mà hắn cũng tin tưởng, Triệu Thanh Hạm càng lý trí, cũng càng bình tĩnh.