Cùng chung hoạn nạn với nhau, Vương Huyên từng dốc hết khả năng cứu cô, bạn học Triệu hẳn là có cảm động, nhưng nếu nói, trực tiếp biến thành thích, thì vẫn có chỗ thiếu sót.
Ở cấp độ này, hắn vẫn tương đối hiểu rõ Triệu Thanh Hạm.
Cô có kế hoạch rõ ràng cho tương lai, vô cùng bình tĩnh, ngay từ thời sinh viên, cô đã phụ trách và xử lý một số công việc cụ thể của Triệu gia.
Ở Tân Tinh, lực lượng khoa học kỹ thuật cực mạnh, sống trong thành phố hiện đại, cô có quyền sử dụng một bộ phận tài nguyên và lực lượng nhất định của gia tộc, tự bản thân có chủ kiến riêng mạnh mẽ.
Thật lâu trước kia, Vương Huyên đã nói với Tần Thành, người bình thường căn bản không hạ được Triệu nữ thần, cảnh cáo bạn tốt, thanh tỉnh cùng hiện thực một chút.
Trên thực tế, đó cũng là nhận thức rất thanh tỉnh của chính hắn.
Cho nên, hành động vừa rồi của Triệu Thanh Hạm làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Cẩn thận nghĩ lại, hai người ở trong Mật địa cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, Vương Huyên mấy lần cứu Triệu Thanh Hạm khỏi tuyệt cảnh sinh tử, Triệu Thanh Hạm có lẽ là bởi vì cảm động, mới thể hiện ra một mặt cảm tính khó có được.
Nhưng thời gian hai người chân chính tiếp xúc với nhau còn chưa quá dài, cho nên Vương Huyên rất thanh tỉnh, hắn còn chưa tự luyến như vậy.
Hắn cảm thấy hai người hẳn là ở trên mức bạn tốt, nhưng tuyệt đối không đến mức người yêu.
Triệu Thanh Hạm lui ra sau hai bước, ngoại trừ trong nháy mắt hôn lên má Vương Huyên, thân thể cô thoáng có căng thẳng ra, cô rất nhanh đã trở nên thoải mái, không cảm thấy ngượng ngùng.
Trong ánh nắng mặt trời dịu dàng vào buổi sáng sớm, cô mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp hữu thân, nói: "Tôi cảm thấy, mặc dù chúng ta đã biết nhau từ lâu, nhưng thời gian chân chính tiếp xúc thực sự là rất ngắn, gần đây mới bắt đầu. Anh đã cứu tôi nhiều lần, tôi rất biết ơn, cũng rất cảm động, cũng có một khoảnh khắc rất động tâm. Nhưng tôi phải thừa nhận, chúng ta trên mức bạn tốt, nhưng nếu nói rằng quan hệ người yêu, thì chắc chắn không phải, không đủ, chưa đủ."
Cô thẳng thắn thừa nhận rằng ở trong Mật địa này, khi ở hoàn cảnh tính mạng thời thời khắc khắc bị uy hiếp, cô yếu đuối hơn rất nhiều.
Dưới cảm động sau khi được cứu, lại dưới tình huống bây giờ chỉ có một mình cô biết bí mật của hắn, vừa rồi cô rất cảm tính nên mới hôn lên má hắn.
Vương Huyên còn có thể nói cái gì, chỉ có thể thở dài, không hổ là Triệu nữ thần, sau khi làm như vậy lại có thể bình tĩnh cùng thong dong như vậy, căn bản sẽ không thẹn thùng giống nữ sinh khác.
"Anh có gì để nói không?" Triệu Thanh Hạm dáng người thon dài, khuôn mặt tinh xảo, mang theo tươi cười.
"Lời nên nói đều bị cô nói hết rồi, cô còn muốn tôi nói cái gì?" Vương Huyên nhìn chằm chằm cô, nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của cô vì khẽ nhếch lên, dưới ánh mặt trời mới mọc lại càng thêm kiều diễm, luôn cảm thấy thân là đàn ông lại bị cô chiếm cứ chủ đạo, quá bị động.
"Tôi cảm thấy, tôi bị cô đùa giỡn, tôi muốn trả lại." Nói xong, Vương Huyên không chút do dự nâng mặt cô lên, rất trực tiếp ở trên bờ má tuyết trắng tinh tế của cô dùng sức hôn một cái.
Sau đó, hắn lại hôn đôi môi đỏ mọng tươi đẹp gợi cảm kia, thế nhưng chỉ mới nhẹ nhàng tiếp xúc một chút, đã bị ngón tay xinh đẹp chặn lại.
Vương Huyên không miễn cưỡng, thay đổi hôn lên phần má bên kia.
Trả lại gấp đôi, không còn bị động nữa, như vậy hắn mới cảm thấy không mất mặt thay cho các nam đồng bào.
Triệu Thanh Hạm lấy hộp trang điểm mang theo bên người ra, nhìn vào gương nhỏ, sắc mặt lần đầu tiên ửng đỏ, hai bên sườn má cô đều có một dấu đỏ.
Cô trừng mắt nhìn Vương Huyên một cái, dùng sức như vậy để làm gì!
"Người luyện Kim Thân Thuật có tố chất thân thể tốt!" Vương Huyên tươi cười rạng rỡ.
Lúc này, hai người đều cảm thấy dị thường, rất nhanh quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Mã Đại Tông Sư thò cái đầu to tới, ánh mắt u ám, đang thần bí hề hề nhìn trộm hai người bọn họ.
"Con ngựa này thật sự thành tinh rồi, vô thanh vô tức chạy tới đây, nhìn biểu tình kia của nó xem, là đang suy nghĩ cái gì đây?!" Vương Huyên cho nó một cái tát, đẩy nó ra.
Triệu Thanh Hạm cẩn thận, rất kinh ngạc, nói: "Ồ, hai bên thân thể Bạch Mã Câu phồng lên, sẽ không phải là muốn mọc cánh đấy chứ?"
Vương Huyên cẩn thận quan sát, nói: "Vậy mà lần thứ hai phát dục, được, mày nhanh chóng biến thành thiên mã, đến lúc đó chở chúng tao bay ngang trời cao, đi sâu trong Mật địa dạo một vòng."
Mã Đại Tông Sư kiễng chân lên cao, ngẩng đầu lên, một bộ dáng hận trời quá thấp, không để ý Vương Huyên.
Vương Huyên nhìn thoáng qua trên mặt đất cách đó không xa, vị Đại Tông Sư của Hà Lạc Tinh đã sớm tắt thở, bị Bạch Mã Câu vui vẻ đạp chết.
Kế tiếp, Vương Huyên xuyên qua rừng rậm, không chỉ lột giáp trụ của bốn vị Đại Tông Sư xuống, mà còn lục soát, thu thập các loại chiến lợi phẩm có giá trị khác.
Sau đó, hắn lại tìm cơ hội, lấy ra một kiện chiến y của người Âu Lạp Tinh trong mảnh vụn Phúc Địa, đưa cho Triệu Thanh Hạm.