Trong giao thủ nhanh như điện quang, Vương Huyên thay đổi tư thế công kích, thi triển ra hoàn chỉnh Chân Hình Đồ thứ nhất trên phiến đá, oanh một tiếng, hắn chấn nát bàn tay Siêu Phàm giả bên phía đối diện kia.
Không thể không nói, Siêu Phàm giả này cũng không đơn giản. Sau khi bàn tay của gã bị Vương Huyên thi triển Chân Hình Đồ làm cho sụp đổ, gã vẫn không lui lại, vẻ mặt đầy sát khí, toàn thân phát sáng, quang diễm sôi trào, sắp đem bản thân gã bao phủ, hơn nữa tinh thần lực càng tăng vọt, liều mạng cùng Vương Huyên.
Lúc này, Hùng Khôn bị cụt một tay cũng bị khơi dậy hung tính, không cố kỵ gì nữa, giết về phía này.
Đối với Vương Huyên mà nói, đây là một trận chiến gian nan. Mặc dù hai người đều tàn phế, nhưng một khi liều mạng, lực sát thương vẫn rất kinh người, kịch liệt chém giết cùng hắn.
Trên người Vương Huyên ngoại trừ một thanh kiếm ngắn trong tay ra, những thứ khác hoặc là rớt, hoặc là bị quang diễm cùng lôi đình phá hủy, ngay cả quần áo của hắn cũng không giữ được.