Không thể nghi ngờ, Ngô Nhân nhìn bóng lưng hắn, coi hắn là tiểu Vương Tông Sư của Cựu Thổ - Vương Tiêu.
Trên thực tế, bóng lưng quả thật rất giống, bởi vì chính là một người, chỉ là lúc trước đầu vai của Vương Huyên có đệm thép tấm, vừa rộng vừa dày, hơi có chút khác biệt.
Nhưng Ngô Nhân vẫn như trước dựa theo ấn tượng ban đầu, cho rằng là tiểu Vương Tông Sư tới, lập tức hô ra miệng như vậy.
Vương Huyên có chút câm nín, Đại Ngô này là tức giận chính chủ như hắn cỡ nào vậy chứ, ngay cả cách xưng hô lão Vương cũng gọi ra, khi vụng trộm nhắc tới với người khác, phỏng chừng cũng không ít lần hô như vậy.
Hóa thân của hắn thì được thân thiết gọi là Tiểu Vương, chân thân của hắn thì lại là đãi ngộ này? Dựa vào cái gì chứ, hắn rất ai oán, dù sao cũng đều là tới cứu người.