Trên mặt hồ ly to bằng bàn tay nó tràn đầy vẻ bất thiện, ngay cả ánh mắt dài nhỏ cũng phát ra lãnh quang.
"Không có việc gì, hồ ly này đang hù dọa người khác, kỳ thật chỉ là một chuyện như vậy. Cái gì mà hồ ly Siêu Phàm, ta thấy nó còn đi bước mèo, bảnh chọe thấy mồ.” Thân thể Vương Huyên chợt lóe, đứng trước mặt Đại Ngô, cũng để cho cô lui về phía sau.
Ngô Nhân lo lắng nhưng lại bất đắc dĩ, không thay đổi được gì. Đồng thời, khi cô nhìn về phía Hắc Hồ thì có chút tức giận, con hồ ly tinh này bắt chước dáng đi của cô, lại còn cố ý phóng đại.
Hắc Hồ xoay eo, nhẹ nhàng cất bước, sau đó đột nhiên phóng thích lĩnh vực tinh thần, thôi miên Vương Huyên. Nó quả nhiên không đơn giản, hiểu được bí pháp lĩnh vực tinh thần.
Vương Huyên giả vờ trúng chiêu, ngơ ngác ngẩn người, đứng ở nơi đó không nhúc nhích.