Vương Huyên một bước đi là có thể vượt qua hai ba mươi thước, Ngô Nhân căn bản không theo kịp loại tiết tấu này, thân thể bị kéo mất đi thăng bằng.
"Để tôi cõng cô, lên đi!” Vương Huyên muốn cõng cô.
Thế nhưng, hắn lại nghĩ tới cái gì, nhanh chóng lấy ra chiến y mềm mại nhưng vô cùng rắn chắc của u Lạp Tinh, để cho cô mặc vào, cũng nói cho cô biết, tốt nhất là nên che mặt cùng tay lại.
Bởi vì hiện tại tốc độ của hắn quá nhanh, loại tốc độ chạy nhanh đến cực hạn này, có thể sẽ làm tổn thương cô.
Ngô Nhân cảm giác được mức độ nghiêm trọng của sự tình, không chần chờ, nhanh chóng mặc vào chiến y màu vàng đen của u Lạp Tinh, bảo vệ toàn thân, nằm sấp trên lưng Vương Huyên.