Không lâu sau, Vương Huyên nhìn thấy Chung Thành, nói với cậu ta muốn một miếng thịt chuột khô để nếm thử, hương vị... cũng tạm.
Chung Thành quả thực muốn khóc, bởi vì cách đây không lâu, Triệu Thanh Hạm rót cho hai chị em bọn họ một ly Địa Tiên Tuyền, lại tặng chút thịt Hắc Giác Thú, so sánh hai bên, cậu ta cảm thấy mình quá thê thảm.
"Nữ nhân đều yêu cái đẹp, em cảm giác, chị gái em không chống lại được sự hấp dẫn của chị Thanh Hạm, vì hơn năm mươi năm thanh xuân mỹ mạo, khẳng định sẽ không còn lý trí, muốn gây họa cho thư phòng của lão Chung!" Chung Thành thở dài, lén lút gọi ông nội là lão Chung.
Vương Huyên nói: "Năm mươi năm thanh xuân không tốt sao? Cậu kỳ thật cũng có thể sống thêm một đời, dựa vào cái gì chỉ có chị gái cậu mới có thể uống được Địa Tiên Tuyền."
"Tiểu Vương, anh nói rất có đạo lý, Tiểu Chung nhất định sẽ phá gia, em phải đòi chỗ tốt từ chỗ chị ấy!” Chung Thành xoay người bỏ chạy.