Viên Khôn tức giận đến run người, nhưng hiện tại còn chưa hoàn toàn khôi phục, vô lực ngăn cản, cho dù hắn ta hoàn toàn trở về trạng thái đỉnh phong, tựa hồ cũng không ngăn được.
"Tiền bối, hắn như vậy không phải là quá đáng sao?” Hắn ta nhìn về phía lão Hồ xin giúp đỡ.
"Lấy ngọc phù đi, có chừng có mực." Lão Hồ mở miệng.
"Đừng, đừng lấy ngọc phù của ta, ta nguyện ý bù lại cho ngươi mười tấm khác." Viên Khôn vội vàng ngăn cản.
Trên ngọc phù của mỗi người đều có tên riêng, là văn tự yêu ma do Bạch Khổng Tước tự mình khắc, nhất định phải mang theo trên người, một khi bị người cướp đi, chính là hoàn toàn chấm dứt cạnh tranh.