"Ôi, anh đúng là tràn đầy tự tin nhỉ, người trẻ tuổi thì không nên quá tự phụ đâu. Những người mà tôi quen biết ai cũng tài giỏi hơn anh hết, kỹ thuật gần với Đạo giáo, nhưng đều vô cùng khiêm tốn, không một ai giống như anh vậy. Có muốn tôi giới thiệu hai người cho anh, trò chuyện với anh một chút không?" Cô gái xinh đẹp với ngoại hình nổi bật này nhìn Vương Huyên không vừa mắt, có điệu bộ muốn tìm người để dạy dỗ hắn.
"Không có hứng thú, tôi không bắt nạt các bạn nhỏ vẫn đang đi học." Vương Huyên mỉm cười, thật ra thì, kể cả mời tộc trưởng của bọn họ tới đây, hắn cũng không muốn để ý.
“Anh chờ đó, tôi đi tìm người!" Mỹ nữ này đã bị chọc giận.
“Đừng, tôi nhận thua mà!” Vương Huyên cũng chỉ là rảnh rỗi đến mức nhàm chán, nên mới đấu võ mồm với người ta mà thôi, hắn cũng không muốn không có việc gì lại tự tìm phiền phức.
Nhưng người đẹp này quá nhạy cảm, chỉ nhìn bộ dáng qua loa của hắn đã tức giận, nói: "Vương Vô Địch, hừ hừ hừ...”