Thịt ngỗng đã sớm được hầm nhừ, Nấm hoàng kim đang ùng ục bốc hơi nóng, có ánh vàng mờ ảo bao phủ nồi đun, quả là thần kỳ, mùi thơm đã xộc thẳng vào lỗ mũi.
“Em nói cho hai người biết, con ngỗng này chắc chắn rất tươi, lúc em đi ngang qua đại học Khai Nguyên, tự tay bắt từ trong hồ của bọn họ lên, lúc bắt nó rất tốn sức.”
Lâm giáo sư và Vương Huyên nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, thằng nhóc này đã làm chuyện tầm bậy gì vậy, trộm ngỗng ở cạnh trường đại học để ăn?
“Đùa chút thôi, sao em lại không có việc gì dám đến đại học Khai Nguyên làm loại chuyện này chứ, còn không phải sẽ bị một đám sinh viên đuổi đánh sao? Con ngỗng mẹ này mua ở siêu thị.”
Tần Thành cười nói, sau đó lại nhìn về phía Vương Huyên, nói: "Nhưng mà, loại chuyện này cũng không phải chúng ta chưa từng làm nhỉ? Năm hai đại học, hai ta không phải đã bắt được một con rùa già nặng bảy cân trong hồ của trường sao, rửa sạch nấu chín trong rừng cây, ăn rất thoải mái, khỏi nói, mùi vị kia thật thơm!"