Tôn Vinh Đình cầm điện thoại, sắc mặt âm trầm như sắp nhỏ ra nước, bị người ta khiển trách một trận, không đợi ông ta nổi giận, quát lớn ngược lại, đối phương đã trực tiếp cúp máy, nghẹn đến mức ông ta có chút khó chịu!
“Xin lỗi, vừa rồi nhất thời xúc động, khiến mọi người chê cười rồi." Vương Huyên lộ ra áy náy.
Mấy người của Tống gia đều không nói nên lời, cậu răn dạy Tôn Vinh Đình, còn nói những lời hư tình giả ý này với chúng tôi làm gì.
"Ai cũng từng có tuổi trẻ, à, vốn cậu cũng còn rất trẻ." Tống Văn Đào trầm ngâm một chút, nói: "Thật ra tôi cảm thấy, đối kháng xung đột với nhau không tốt chút nào, nếu như có thể hòa hoãn, không có xung đột, như vậy là tốt nhất, có muốn tôi ra mặt hòa giải giúp các cậu không?"
Vương Huyên lắc đầu, sau đó nói thẳng "một mớ hỗn độn".