Ba tháng dường như bị cô lập với nhân gian, sau khi đi vào thế giới thần bí có tiền giấy khô vàng bay xuống trong bầu không khí trầm lặng, lần nữa Vương Huyên trở lại thành phố, hòa nhập rất tự nhiên.
Ở bên ngoài lâu, khi trở lại hoàn cảnh quen thuộc, lại làm cho hắn cảm thấy thân thiết, rất dễ để nhớ lại những chuyện tốt đẹp trong quá khứ.
“Điều đẹp nhất ở nhân gian chẳng qua cũng chỉ là khói lửa hồng trần.”
Sau khi tự mình đi qua thế giới tối tăm, ngang qua thị trấn tĩnh mịch kia, Vương Huyên tưởng tượng rằng, nếu có một ngày, Tân Tinh và Cựu Thổ cũng trở nên tối đen, không còn mặt trời, không nhìn thấy những ngôi sao và mặt trăng, vạn vật im lìm, thiếu sức sống, đó là chuyện tàn khốc và đáng sợ đến nhường nào.
Vì tránh cho những chuyện cực đoan xảy ra, hắn phải cảnh giác, đi dọc theo những nơi đông người.