Ngân Bức ném khăn lụa trắng trong tay lên khuôn mặt Triệu Trạch Tuấn đang nằm trên mặt đất, cúi đầu mỉm cười nói: "Con gái của ngươi đi đâu rồi, không ở nhà, tiếc thật đấy."
Triệu Trạch Tuấn rất suy yếu, không lên tiếng, khó khăn quay mặt sang bên khác. Vốn dĩ tướng mạo ông ta xuất chúng, giờ lại gầy như bộ xương.
"Nhân gian trở trời rồi, thời đại kịch biến, sau này các ngươi sẽ từ từ thích ứng." Ngân Bức cười cười.
Hắc Liệp ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt Triệu Trạch Tuấn nói: "Ngươi hẳn phải thấy may mắn, con gái của ngươi không ở đây, nếu không sẽ càng thê thảm hơn, ngươi sẽ chết không nhắm mắt."
"Nhẹ tay chút, ngươi đừng đập chết hắn." Thanh Lang toét miệng cười nói, mặc dù một thân toàn thịt nhưng lại ngồi như con người trên chiếc sofa cho 3 người trong phòng khách, ép sofa sập xuống.